“Hạ Hạ..”
Tư Mộ Hàn duỗi tay kéo tay cô xuống, nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai cô một câu: “Anh định nói là, anh muốn ngủ.”
Sắc mặt Nguyễn Tri Hạ ngay tức khắc trở nên cứng đờ: “Vậy thì ngủ đi!”
Đáng ghét!
Chỉ biết trêu chọc cô!
Tư Mộ Hàn a nhẹ một tiếng, sau đó cũng không nói thêm gì nữa.
Anh vùi đầu vào hõm vai cô, ngửi mùi hương tỏa ra từ cơ thể cô, cơn buồn ngủ dần dần ập
tới.
Rất nhanh sau đó, Tư Mộ Hàn đã chìm vào giấc ngủ.
Mấy ngày không chợp mắt được tí nào, giờ phút này đây, anh yên lặng nằm trong lồng ngực Nguyễn Tri Hạ, ngủ một giấc thật ngon.
Nguyễn Tri Hạ vòng tay ôm cổ người đàn ông, giống như là đang trấn an một đứa trẻ, cứ vỗ về vuốt ve mái tóc anh từng chút từng chút một.
Nghe thấy tiếng hít thở đều đều truyền đến từ trong lồng ngực mình, Nguyễn Tri Hạ không tự chủ khẽ cong khóe môi.
Người đàn ông này.
Thật sự giống một đứa trẻ to xác không chịu lớn.
Vỗ về vỗ về, Nguyễn Tri Hạ cũng dần chìm vào giấc ngủ.
Mà giấc ngủ này của Tư Mộ Hàn kéo dài suốt hai ngày hai đêm, khiến Nguyễn Tri Hạ sợ muốn chết.
Cũng may bác sĩ nói do Tư Mộ Hàn quá mệt mỏi, nên mới ngủ một giấc lâu như vậy.
Thời điểm Tư Mộ Hàn tỉnh lại, cả người sảng khoái, cảm giác cơ thể đã trở nên thư thái hơn.
rất nhiều.
Chỉ có điều, khi anh duỗi tay nhưng không sờ thấy người nằm bên cạnh, anh theo bản năng lập tức ngồi bật dậy khỏi giường.
“Hạ Hạ!”
Anh sợ hãi hò hét.
Khắp nơi im ắng, không hề có tiếng người nào đáp lại.
Trái tim Tư Mộ Hàn ngay lập tức trùng xuống.
“Hạ Hạ, em ở đâu?”
Giờ phút này, anh thật sự đang run rẩy.
Anh sợ rằng tất thảy mọi chuyện xảy ra vào tối hôm qua chỉ là một giấc mộng.
Thật sự thì, Hạ Hạ của anh chưa từng quay trở lại, có đúng không?
Tư Mộ Hàn hơi hối tiếc rũ đầu, đôi tay anh khẽ run, nhưng anh vẫn chưa từ bỏ ý định.
Anh dựa vào tường, lần mò đi ra phía phòng khách bên ngoài tìm người.
Mà lúc này, Nguyễn Tri Hạ đang rửa mặt trong phòng tắm.
Vừa mới nãy thôi, thời điểm người phục vụ đưa cơm tới, cô không cẩn thận đánh đổ nước sốt, vậy nên lúc này cô đang lau rửa lại người.
Giữa không gian mông lung, cô dường như nghe được tiếng gọi của Tư Mộ Hàn.
Cô vội vàng lên tiếng, tốc độ càng lúc càng nhanh hơn.
Chỉ có điều, thứ khiến cô buồn bực chính là, cô càng đáp lại thì người đàn ông bên ngoài lại càng kêu lớn tiếng hơn.
Cô tự hỏi liệu có phải vì toilet cách âm quá tốt, cho nên Tư Mộ Hàn mới không nghe thấy cô.
Vì vậy cô chạy vội đi đóng vòi hoa sen, sau đó quấn một chiếc khăn tắm lên người, vội vàng chạy ra ngoài.
Nhưng khi cô vừa chạy ra ngoài thì phát hiện trên giường đã không còn bóng người, cô sợ muốn chết.
Bỗng nhiên, choang một tiếng, dường như phòng bên ngoài có gì đó bị rơi vỡ.
Nguyễn Tri Hạ vội vàng chạy ra ngoài.
Khi thấy Tư Mộ Hàn đang đi chân trần đứng trước một đống mảnh vỡ nhỏ rơi vung vãi dưới đất của bình hoa, Nguyễn Tri Hạ sợ tới mức tim đập nhanh đến nỗi suýt bay ra ngoài.
Không chỉ có như thế, một chân của người đàn ông đã mơ hồ nâng lên, và sắp giẫm phải một mảnh vỡ nhỏ sắc nhọn.
“Đừng giẫm!”
Nguyễn Tri Hạ vừa hét vừa chạy như bay tới chỗ anh.
Nhưng người đàn ông dường như không nghe thấy tiếng nhắc nhở của cô, vẫn nhấc chân giẫm lên mảnh thủy tinh sắc nhọn kia.
Người đàn ông vừa đặt chân xuống, mảnh vỡ nhỏ ngay lập tức cắm vào lòng bàn chân của người đàn ông.