Nguyễn Tri Hạ cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn đóng cửa phòng làm việc và đi theo Tư Mộ
Hàn.
Khi đi xuống phòng khách và nhìn thấy trên tay hơn chục vệ sĩ cầm nhiều tấm vải khác nhau, từng mảnh vải dù là màu sắc hay chất liệu đều khiến người ta kinh hãi.
Nguyễn Tri Hạ kinh ngạc nhìn Tư Mộ Hàn: "Đây là?"
Tư Mộ Hàn đang ngồi trên xe lăn chỉ tay: "Hãy chọn xem em thích cái nào."
"Nếu đều thích thì lấy hết."
Nguyễn Tri Hạ quả thực là vô cùng kinh ngạc.
"Là anh bảo người ta đưa tới sao?"
Nguyễn Tri Hạ hoài nghi hỏi.
Những tấm vải bầu trời đầy sao này tốt hơn tấm mà cô thấy trong cửa hàng trước đó, tốt hơn rất nhiều lần.
Những tấm vải này có giá lên đến mấy chục vạn.
Người đàn ông này thật là giàu đến vô nhân tính!
"Những loại vải này là loại vải tốt nhất ở Trung Quốc, các quần áo của Hoa Khế đều được làm từ loại vải này."
"Thân là mợ chủ của nhà họ Tư, nếu ngay cả một tấm vải còn không mua nổi, nhà họ Tư chúng ta chẳng phải sẽ thành trò cười cho thiên hạ sao."
Tư Mộ Hàn đang trêu chọc cô.
Nguyễn Tri Hạ bĩu môi: "Nhưng mà cũng không cần nhiều như vậy..."
Nhiều như vậy cũng quá khoa trương rồi.
"Không phải em thích may quần áo sao? Đểlại để may cho chính em mặc đi."
Trong mắt Tư Mộ Hàn, chỉ có cần hoặc không, không có khái niệm không mua nổi.
Chỉ cần người phụ nữ của anh thích, anh có thể mua cả xe tải đến.
Chồng người khác thì mua quần áo cho vợ mặc, nhưng chồng của cô đặc biệt hơn, mua vải cho cô tự làm quần áo mặc!
Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?
Mặc dù cô thích tự may quần áo mặc, nhưng việc may quần áo này rất rườm rà và phức tạp.
Huống hồ những loại vải này được dùng để chế tạo những lễ phục mặc cho những dịp quan trọng.
Cô điện mới dùng vải này để may quần áo cho chính mình.
Vả lại những tấm vải anh mua cũng đủ để cô may mấy năm.
Hơn nữa trong phòng còn có một đống quần áo, có cải còn chưa cắt mác đang chờ cô mặc.
Cô cũng không ngu ngốc đi mua vải tự mình làm quần áo, này không phải là rước việc vào thân sao!
Trước đây không có đủ tiền để mua quần áo đẹp, vì vậy mới mua vải để may một vài bộ quần áo cho mình.
Hiện tại anh đã mua cho cô nhiều như vậy, mỗi ngày mặc một bộ cũng không lặp lại, đủ mặc trong một năm.
Còn tự mình may để làm cái gì?
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu nói: "Thôi đi, trong nhà không có máy khâu."
Tư Mộ Hàn nhướng mày nhìn Quan Diêm: "Mang máy khâu tốt nhất Trung Quốc đến đây."
Nguyễn Tri Hạ:".."
Đây là muốn làm cái gì? Thực sự muốn cô tự làm quần áo cho mình sao?
“Còn cần gì nữa không?” Tư Mộ Hàn nhìn Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ đã choáng váng trước sự giàu có đến vô nhân tính của người đàn ông.
Như một người gỗ, cô máy móc nói với Tư Mộ Hàn những gì cô cần.
Tư Mộ Hàn nhìn Quan Diêm, Quan Diêm trong nháy mắt đã hiểu được ý của cậu chủ nhà
mình, lập tức nói: "Tôi lập tức sẽ cho người mang những đồ mà mợ chủ cần dùng tới đây, gian phòng ở lầu hai có ánh sáng tốt sẽ cải tạo thành phòng làm việc cho mợ chủ, để mợ chủ có thể yên tâm thiết kế"
Nguyễn Tri Hạ cứng họng: "Có phải làm hơi lố rồi không?"
Đặc biệt sửa sang lại một căn phòng để làm phòng làm việc cho cô, đây là mở luôn công ty bán quần áo cho cô sao?
Quan Diêm nói: "Một môi trường tốt có thể thiết kế ra những bộ quần áo đẹp, mợ chủ cũng không hy vọng mình đang thiết kế sẽ có người quấy rầy đúng không, hơn nữa các bài dự thi tốt nhất là nên giữ bí mật, để không bị đạo văn."
Nguyễn Tri Hạ gật đầu, cảm thấy những gì Quan Diêm nói có phần hợp lý.
Lúc trước cô đã nghĩ đến việc mượn một chiếc máy may từ trường học, nhưng bây giờ Tư Mộ Hàn đã đầu tư một phòng may cho cô, cô cũng tiết kiệm được tiền mượn máy.
Tuy nhiên, chỉ còn chưa đầy một tháng nữa, bây giờ cải tạo phòng có kịp không?
Nguyễn Tri Hạ không khỏi cảm thấy u sầu: "Quan Diêm, bao nhiêu ngày nữa mới có thể sửa
sang xong?" "Thưa mợ chủ, mong cô đừng lo lắng, tôi sẽ liên hệ với công ty sửa chữa ngay lập tức, để họ sửa xong trước ngày mai."
Nguyễn Tri Hạ nói: "Vậy thì tốt rồi."
Khi việc tìm vải được giải quyết, trái tim của Nguyễn Tri Hạ đã thoải mái hơn.
Cô không khỏi nhìn về phía Tư Mộ Hàn, trong lòng cảm thấy vô cùng xúc động.
Thấy cô đang nhìn mình, Tư Mộ Hàn ra hiệu cho cô: "Lại đây."