Giống như một dòng xoáy sâu hút mọi người vào đó, không thể lường trước được.
Nguyễn Tri Hạ hừ giọng, sau đó vuốt ve bộ ngực rắn chắc của người đàn ông từng tấc từng tấc một rồi hỏi:
“Không phải trước đây anh nói rằng bác sĩ bảo chân của anh sẽ không bao giờ đứng lên được nữa mà?”
“Tại sao bây giờ lại đứng lên được rồi?”
Tư Mộ Hàn nói: “Chính anh cả và mấy người anh em đã tìm thấy một vị thần y già lánh đời giúp anh chữa khỏi.”
“Hai tháng trước khi kết hôn với em, anh mới hoàn toàn bình phục.”
NE
Nguyễn Tri Hạ nghe xong thì sửng sốt, nhưng cũng coi như đã hiểu.
Cô biết được chân anh đã từng bị tàn phế, có điều đã được chữa khỏi rồi.
Sau đó, như là nghĩ tới điều gì, cô bất chợt trợn mắt nhìn người đàn ông: “Vậy vết sẹo trên mặt anh là sao?”
Tư Mộ Hàn nắm tay lại đưa lên miệng giả bộ ho nhẹ rồi chột dạ nói: “Vết sẹo đó là giả.”
Lập tức Nguyễn Tri Hạ nheo mắt lại lạnh lùng nhìn người đàn ông không chớp mắt: “Anh được lắm, anh cố ý làm khó em phải không?”
“Không có, bị huỷ hoại khuôn mặt cũng là thật, nhưng sau đó đã được chữa trị khỏi rồi.”
“Khi khuôn mặt anh bị huỷ, anh đã nhìn rõ rất nhiều người, kể từ đó anh đã sống chung với vết sẹo giả kia.”
“Nhưng phản ứng của em lúc đó thực sự khiến anh bất ngờ.”
“Em là người phụ nữ đầu tiên khi biết khuôn mặt anh bị huỷ mà không che bai ghét bỏ anh.”
TE
Tư Mộ Hàn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, hỏi: “Lúc đó em nghĩ như thế
nào?”
Nguyễn Tri Hạ chột dạ nhìn anh: “Em chỉ cảm thấy anh bị tàn tật, lại bị huỷ hoại khuôn mặt, thật đáng thương.”
“Vậy là em chỉ thương hại anh thôi.”
Tư Mộ Hàn mỉm cười, nhưng nụ cười đó không hề ấm áp chút nào cả.
“Trời ơi, anh nói gì vậy chứ. Những chuyện đó đều đã qua rồi mà.”
DI
Nguyễn Tri Hạ nói với mong muốn được sống sót tăng cao đột ngột: “Hơn nữa trên mặt anh có sẹo thì sao chứ chẳng phải em đã yêu anh rồi à?”
Đây không phải là nịnh hót mà là từ tận đáy lòng của cô.
2
C
Khi cô yêu anh, cho tới bây giờ vẫn không phải vì vẻ đẹp bên ngoài của anh.
Tư Mộ Hàn hài lòng gật đầu: “Coi như em tinh mắt.”
Nguyễn Tri Hạ thầm mắng, không biết xấu hổ.
Anh vui là được rồi.
“Phải phải phải”
Nguyễn Tri Hạ nhếch miệng, bò xuống khỏi người anh rồi nằm lại trên giường.
Sau đó, như lại nghĩ ra điều gì nên Nguyễn Tri Hạ bất thình lình quay qua nhìn anh không chớp mắt: “Vậy khuôn mặt của Mộ Tư đó là sao?”
Cô không quên mình đã gặp khó khăn thế nào khi nhìn thấy khuôn mặt đó.
Tư Mộ Hàn bị Nguyễn Tri Hạ nhìn chằm chằm như vậy thì nổi hết cả da gà.
Nhưng anh vẫn kiên trì nói: “Đó là mặt nạ da người, anh đã mua ở chợ đen. với giá cao.”
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc.
Mặt nạ da người à.
Đó không phải là điều chỉ có trên phim thôi sao?
Thì ra trên thế giới còn có những thứ như vậy à.
Nhưng...
Nếu cô nhớ không làm thì chiếc mặt nạ đó rất đẹp.
Như đã nhận ra điều gì đó, Nguyễn Tri Hạ chống cằm nhìn anh rồi cười giễu cợt: “Thật không biết ngượng, mặt giả mà cũng làm đẹp như vậy.”
Tư Mộ Hàn nheo mắt nhìn cô: “Đẹp thật sao?”
Nguyễn Tri Hạ trầm ngâm gật đầu: “Rất đẹp.”
Tư Mộ Hàn chợt đưa khuôn mặt đến sát trước mặt cô: “Anh đẹp hay chiếc mặt nạ kia đẹp?”
Nguyễn Tri Hạ: “...”
Nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai hoàn mỹ của người đàn ông gần trong gang tấc, Nguyễn Tri Hạ không kiềm lòng được mà nuốt nước miếng.
Thật sự rất xuất sắc.
Anh đang nhìn cô...
Khụ khụ...
Nguyễn Tri Hạ đưa tay đẩy Tư Mộ Hàn ra, cười nói: “Anh đẹp.”