Nhìn đôi chân không hề có một chút nhăn nheo, khô héo nào của Tư Mộ Hàn, trong lòng Nguyễn Tri Hạ thầm kinh ngạc, nhìn bề ngoài thì chân của anh thật sự không giống như không thể đi lại được.
Da ở phần chân rất săn chắc, giống như người thường xuyên tập thể dục.
Trong lòng cô không khỏi dâng lên một chút nghi hoặc, vô thức liếc mắt nhìn người đàn ông không biết đã nhắm mắt lại từ lúc nào, cô thấy hơi hoài nghi.
Chân của anh có thật sự bị tàn phế không?
“Cô đang nhìn gì vậy?”
Giọng nói trầm thấp của Tư Mộ Hàn vang lên bên tai khiến Nguyễn Tri Hạ kinh ngạc đến mức suýt chút nữa đã ngã khuyu xuống giường.
Đôi mắt sâu thẳm và u ám của anh như đại dương sâu không lường được, tựa như muốn nhấn chìm lấy cô.
Ánh mắt đó rất đáng sợ, vừa nhìn một cái đã đủ khiến người ta kinh hãi, run rẩy, không dám nhìn lại lần nào nữa.
Nguyễn Tri Hạ bình ổn lại cảm xúc, đáp: “Không có gì.”
Tư Mộ Hàn nheo mắt lại, không nói gì, chỉ nhìn cô chăm chú.
Mái tóc đen dài như rong biển của cô được buộc gọn lại thành một lọn, vắt qua vai một cách tùy ý.
Lúc cô cúi người xuống xoa bóp cho anh, lọn tóc đen dài đó cũng đung đưa qua lại theo.
Cần cổ thiên nga trắng muốt, mảnh mai và xinh đẹp. Thật sự trắng đến phát sáng như đồ sứ, rất có cảm giác nghệ thuật.
Nhìn từ góc độ của Tư Mộ Hàn thì góc nghiêng của Nguyễn Tri Hạ trông rất thanh thuần và tinh khiết, vừa nhìn đã thấy trông cô giống như một loại quả còn non và xanh.
Cảm nhận được ánh mắt sắc bén và nóng bỏng của Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ thấp thỏm như ngồi trên bàn chông, hơi thở cũng trở nên hơi căng thẳng.
Bàn tay cô không khỏi tăng thêm lực.
Biết lực xoa bóp của mình đã hơi mạnh, cô vô thức ngước mắt lên nhìn anh một cái, thấy mặt anh không đổi sắc, tựa như chẳng hề có cảm giác gì.
Cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra, chân anh thật sự đã mất đi trị giác rồi ư?
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ lập tức dâng lên một chút thất vọng và đau lòng.