Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Thời nói cho cô ấy biết, lúc trước khi cô bị mẹ phạt đứng, phạt không cho ăn, thậm chí là bị giam vào phòng tối, người luôn âm thầm đưa cơm cho cô ấy từ trước tới giờ, lại không phải anh ta.

Người làm tất cả mọi chuyện đó thế mà lại chính là người cô ấy từng căm hận nhất - Đường Ngọc, nói thử xem có buồn cười không cơ chứ?

Lúc ấy, khi nghe thấy những lời này của Đường Thời, cô ấy lại bật cười.

Cô ấy cũng chẳng biết sao mình lại cười, chỉ là cảm thấy vô cùng buồn cười, nên mới cười mà thôi.

Lúc cô ấy đang cười, vị hôn thê của Đường Thời bỗng xông tới, hung hăng tát cô ấy một cái bạt tai.

Còn mắng cô ấy không biết xấu hổ.

Nhưng cô ấy cũng không chịu thiệt, ngay lúc đó đã lập tức trở tay đánh lại, chỉ là không đánh trúng con ả đê tiện kia mà là đánh trúng Đường Thời thôi.

Nhớ tới cảnh tượng lúc đó, khi Đường Thời nói với cô ấy rằng đừng làm con ả kia bị tổn thương, La An An chỉ cảm thấy trong lòng nhói lên không ngừng.

Cô ấy chẳng hiểu sao lại bị vị hôn thê của anh ta đánh, anh ta không hề mắng cô ta lấy một câu, lúc cô ấy đánh trả, anh ta còn đứng ra che chở vị hôn thê đó.

Nên là trước giờ Đường Thời chưa từng yêu cô ấy, đúng không.

Nếu không dù biết rõ hành động đó sẽ khiến cô bị tổn thương, cuối cùng anh ta vẫn chọn che chở cô tiểu thư kiêu căng không nói lý lẽ kia.

"An An, cậu và Đường Thời…”

Nguyễn Tri Hạ vốn định hỏi La An An tại sao cô ấy lại ở cùng một chỗ với Đường Thời, nhưng cô còn chưa dứt câu, La An An lại như đã biết cô muốn hỏi gì.

La An An vừa đi về phía phòng khách, vừa trả lời Nguyễn Tri Hạ: “Hôm qua là lễ truy điệu của Đường Ngọc, tớ đi tiễn anh ta."

Nguyễn Tri Hạ nhất thời ngẩn người, qua một lúc lâu, cô mới hoàn toàn thông suốt câu nói kia của La An An.

Cô lập tức ngước mắt nhìn La An An đã ngồi xuống ghế salon, trên mặt hiện rõ nét lo âu và áy náy.

Lễ truy điệu của Đường Ngọc…

Nói cách khác, Đường Ngọc thật sự mất rồi sao?

Cảm xúc đau xót trào dâng trong lòng, Nguyễn Tri Hạ bước tới, ôm lấy La An An đang ngồi trên ghế sa lon: "An An, rất xin lỗi."

Nếu không phải do cô, Đường Ngọc cũng sẽ không chết.

Là cô có lỗi với Đường Ngọc, là cô hại An An mất đi Đường Ngọc.

La An An khó hiểu nhìn cô: "Hạ Hạ, sao cậu lại xin lỗi tớ?"

"Nếu không phải vì tớ, cậu sẽ không bị liên lụy vào chuyện này, Đường Ngọc cũng sẽ không chết."

Nguyễn Tri Hạ cụp mắt, vô cùng tự trách.

La An An bỗng mỉm cười, lắc đầu, nói: "Hạ Hạ, cậu không có lỗi gì cả."

"Là do Đường Ngọc quá nhiều chuyện, trước giờ tớ chưa từng ép anh ta cứu tớ."

La An An bày ra bộ dạng không có lương tâm mà bổ sung một câu.

"An An, cậu…”

Nguyễn Tri Hạ nghe thấy câu nói đó của La An An thì ngạc nhiên vô cùng, trợn mắt nhìn cô ấy, như không tin nổi rằng câu nói vô tình cỡ này lại được thốt ra từ miệng La An An.

La An An nhìn dáng vẻ này của Nguyễn Tri Hạ, ý cười càng thêm sâu sắc, cô ấy thờ ơ hỏi, như chẳng có chuyện gì to tát: “Có phải cảm thấy tớ rất vô tình không?"

Cô ấy nhẹ nhàng a một tiếng, không đợi Nguyễn Tri Hạ đáp lại đã tự trả lời: "Tớ cũng thấy bản thân thật vô tình, nhưng tớ đâu có dí dao vào cổ anh ta bắt anh ta cứu tớ, tại sao anh ta lại nhiều chuyện như vậy chứ?"

"Hạ Hạ, cậu biết không, tớ không hề cảm ơn Đường Ngọc đã cứu tớ, thậm chí tớ còn hận anh ta."

"Nếu anh ta không cứu tớ, bây giờ tớ cũng đâu cần đối diện với lời khiển trách của nhiều người tới vậy."

"Hiện tại tất cả mọi người đều cảm thấy Đường Ngọc là do tớ hại chết, tất cả đều đang chỉ tay mắng tớ."

"Hạ Hạ, cậu nói đi, có phải anh ta rất nhiều chuyện không! Ai cần anh ta cứu! Rõ ràng không có năng lực đó, sao cứ một hai nhúng tay vào?"

Nguyễn Tri Hạ nghe La An An nói liên thanh hai ba câu xong, chỉ cảm thấy tim cứ nhói lên từng cơn.

Cô trừng mắt nhìn La An An, cảm thấy cô ấy như biến thành một người khác, cảm thấy cô ấy thật xa lạ, rồi lại thấy đau lòng thay cô ấy.

La An An mà cô biết trước giờ hoàn toàn không phải kiểu người vong ân phụ nghĩa như vậy.

Thế tại sao cô ấy lại thốt ra những lời vô tình tới thế?

Cô ấy thật sự hận Đường Ngọc sao?

Cô không thấy vậy.

Ngược lại…

Cô còn cảm thấy An An yêu Đường Ngọc, hơn nữa còn yêu vô cùng sâu đậm .

Bởi vì không chấp nhận nổi chuyện Đường Ngọc vì cô ấy mà chết, nên cô ấy mới làm bộ vô tình, nói những lời vô tâm.

Cô ấy chỉ là đang tự thôi miên bản thân, che đi sự bi thương trong lòng mà thôi.

"An An, nếu thật sự quá khó chịu, vậy cứ khóc ra đi?"

Nguyễn Tri Hạ ôm lấy vai La An An, đau lòng nhìn cô ấy.

La An An quay đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ, trên mặt hiện rõ vẻ khó hiểu: "Sao tớ lại muốn khóc?"

"Có gì hay đâu mà khóc?"

"Người tớ hận nhất đã không còn, tớ hẳn là nên mở tiệc chúc mừng, uống cạn một ly, cuối cùng thì cũng không bị anh ta bắt nạt nữa rồi."

Nói đến đây, nước mắt La An An bỗng tràn ra khỏi khoé mắt.

Dòng nước tựa như con suối nhỏ rì rào, liên tục chảy xuôi theo khoé mắt xuống mặt.

Như phát hiện bản thân vậy mà lại rơi lệ, La An An vội vàng vươn tay lau đi dòng lệ trên mặt ý.

Cô vừa lau nước mắt vừa lầm bầm lầu bầu nói: "Thật đáng ghét! Tớ đâu có muốn khóc, sao nước mắt lại tự động rơi xuống cơ chứ?" Nguyễn Tri Hạ nghe thấy lời nói thầm của La An An thì càng thêm đau lòng, vội ôm chặt lấy La An An.

"An An, đừng dồn nén cảm xúc bi thương trong lòng quá như vậy, cậu phải giải toả bớt thôi."

"Hạ Hạ, tớ đâu có thấy buồn, tớ không buồn chút nào hết."

La An An vẫn còn kiên quyết nói rằng mình không hề khó chịu, không hề thấy bi thương. Chỉ là nước mắt lại chẳng chịu nghe cô ấy nói, cứ thế chảy dài, tận đến khi chính cô ấy cũng chẳng thuyết phục nổi mình nữa, khóc rống lên.

La An An nhào vào lòng Nguyễn Tri Hạ, khóc nức nở.

"Hạ Hạ, lòng tớ đau quá."

"Rõ ràng tớ nên thấy vui mới phải, hà cớ gì tim lại đau tới vậy?”

"Không nên như vậy, Hạ Hạ, anh ấy không đáng chết, sao anh ấy lại chết chứ?"

"Rõ ràng anh ấy từng đòi tớ phải trả lại cho anh ấy một gia đình, giờ thì sao, anh ấy mất rồi, tớ biết đi đâu để trả gia đình cho anh ấy đây?"

La An An khóc đến mũi đỏ hết lên, nước mắt lưng tròng.

La An An không hề biết rằng vị trí của Đường Ngọc trong lòng cô ấy đã quan trọng tới vậy.

Suốt quãng thời gian này, cô ấy vẫn luôn tự nhủ rằng chỉ cần bên phía cảnh sát không có tin gì về Đường Ngọc, tức là Đường Ngọc vẫn còn sống.

Nhưng ngay hôm qua, khi cô ấy tới lễ truy điệu của anh ta.

Tất cả mọi thứ ở đó đều đang nói với cô ấy rằng người đàn ông kiêu ngạo không biết kiềm chế kia đã thật sự không còn nữa.

Anh ta sẽ không bao giờ có thể bắt nặt cô ấy, cũng sẽ không thể nấu cơm cho cô ấy, không thể lo lắng xem liệu cô ấy có đi gây tai hoạ cho người đàn ông khác hay không.

Gã chết tiệt mà cô ấy từng hận không thể giết chết ấy, từ nay về sau sẽ không bao giờ xuất hiện trong thế giới của cô ấy nữa.

Rõ ràng cô ấy phải thấy vui mới đúng, cớ sao lòng cô ấy lại đau tới thế?

Tại sao lại nói cho cô ấy biết, người từng khiến cô ấy rung động thuở thiếu thời, không phải Đường Thời, mà là Đường Ngọc mà cô ấy căm hận nhất?

Tại sao lại để cô ấy biết đã từng có một người yêu cô sâu đậm tới vậy?

Nhưng bây giờ cô ấy đã bỏ rơi anh ta rồi.

Anh ta cũng sẽ không bao giờ trở lại nữa…

Đường Ngọc, tôi rút lại lời mà tôi từng nói: nếu giữa hai ta, chỉ một người có thể sống sót, người đó chính tôi.

Anh trở về được không?

Tôi sẽ không bao giờ... Hận anh nữa.

La An An khóc một hồi lâu, cuối cùng thiếp đi trong lòng Nguyễn Tri Hạ.

Nguyễn Tri Hạ cụp mắt nhìn La An An dù ngủ vẫn nhíu chặt mày hệt như đứa nhỏ mới sinh, dáng vẻ ưu thương kể cả khi ngủ của cô ấy khiến cô lòng đau như cắt.

Đau thay cho La An An, cũng thay cho Đường Ngọc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK