Như là nghĩ tới gì đó, cơ thể Tư Mộ Hàn bỗng chốc cứng đờ.
Cả đời sao?
Mặc dù nhìn qua có vẻ khó khăn, nhưng anh sẽ nỗ lực sống sót.
Nguyễn Tri Hạ dường như cũng nghĩ đến điều này, cô không nhìn được leo lên cổ anh, nhẹ nhàng nói: “Tư Mộ Hàn, anh phải khỏe mạnh.”
Đôi mắt lạnh lùng của Tư Mộ Hàn trở nên nóng rực, anh vùi đầu vào ngực cô, thấp giọng ừ một tiếng.
Anh sẽ cố gắng sống.
Hai người cứ ôm nhau như vậy trong vài phút.
Giây tiếp theo, Nguyễn Tri Hạ hình như đã nghĩ ra cái gì đó, cô đột nhiên đấy Tư Mộ Hàn, nói: “Tư Mộ Hàn, có phải đêm nay anh cũng không ăn cơm đúng không?”
Tư Mộ Hàn cụp mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ, giống như đứa trẻ đã làm sai điều gì đó, lúng túng gật đầu nhận tội: “Không.”
Nguyễn Tri Hạ bất lực thở dài một hơi: “Ngoan, để em kêu bộ phận chăm sóc khách hàng đưa đồ ăn tới, anh ngoan ngoãn ăn cho em biết chưa?
Tư Mộ Hàn không thuận theo gật gật đầu: “Được.”
Nguyễn Tri Hạ đẩy người đàn ông đang đặt tay bên hông ôm cô ra, xoay người đi về phía giường lớn, dùng điện thoại trong phòng cho khách liên lạc với bộ phận phục vụ khách hàng.
Kêu người bên bộ phận phục vụ khách hàng chuẩn bị một bữa ăn khuya đem tới.
Nguyễn Tri Hạ vừa nói chuyện điện thoại xong, khi cô đang định xoay người thì bỗng nhiên, bên hông cô đột nhiên có một lực truyền tới, ngay sau đó, tay người đàn ông vòng tới, vững chắc ôm chặt cô vào trong lồng ngực.
Tư Mộ Hàn đặt cằm trên vai Nguyễn Tri Hạ, môi như có như không dừng trên cổ cô, hơi thở ấm áp từ miệng anh phả ra, đánh thẳng vào da thịt của Nguyễn Tri Hạ, khiến cô có chút nóng.
Trái tim Nguyễn Tri Hạ có phần rối loạn.
“Sao... Làm sao vậy?”
Cô mở miệng, lắp bắp hỏi.
Tư Mộ Hàn vừa hôn lên cổ cô, vừa nói: “Không, chỉ là anh muốn ôm em một chút thôi.”
Vừa mới đây thôi, chỉ chớp mắt một cái anh dường như không nghe thấy bất cứ thứ gì.
Anh có chút hoảng loạn, anh sợ cô lại biến mất khỏi đây lần nữa.
Nguyễn Tri Hạ cảm giác được tâm trạng người đàn ông thay đổi có phần không ổn lắm, cô nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt mảnh khảnh của người đàn ông, duỗi tay vuốt ve anh: “Không có chuyện gì đâu, em ở đây.”
Tư Mộ Hàn không nói gì, anh duỗi tay chạm vào mặt cô, sau đó hôn lên môi cô, tựa như một con thiên nga quấn quanh cổ cô.
Mặc dù hai người đã từng hôn nhau vô số lần, nhưng với tư thế dây dưa đau khổ kiểu này thì đây mới chỉ là lần đầu tiên.
Nụ hôn của hai người như thể khó có thể chia lìa, cả hai cùng ngã xuống giường.
Ngay khi chuẩn bị lau súng cướp cò thì đột nhiên, tiếng chuông cửa vang lên.
Nguyễn Tri Hạ đột ngột đẩy Tư Mộ Hàn ra, sửa sang lại chiếc áo sơ mi cộc xệch do bị người đàn ông đẩy lên ngực anh, sau đó chải chuốt lại đầu tóc rối bù, lúc này mới tiến lên mở cửa.
Nhân viên phục vụ đẩy xe đồ ăn đứng trước cửa, vẻ mặt theo đúng tiêu chí lễ nghi, nở một nụ cười cực kỳ ngọt ngào.
“Thưa cô, bữa ăn khuya mà cô gọi đã tới rồi đây.”
Nguyễn Tri Hạ nhìn về phía nhân viên phục vụ gật đầu nói cảm ơn: “Làm phiền rồi.”
Dứt lời, cô tiếp nhận xe đồ ăn.
Nhân viên phục vụ nhìn cô đáp lại câu không cần khách khí, sau đó lập tức xoay người rời đi.
Nguyễn Tri Hạ đẩy xe đồ ăn với những món đồ được bày biện tinh xảo vào trong phòng.
Lúc này, người đàn ông kia vẫn giữ nguyên tư thế khi cô đi ra ngoài, lười nhác nằm trên giường, trên người không có quần áo, cơ thể mảnh khảnh gầy gò lại càng lộ ra rõ ràng hơn.
Nhìn người đàn ông nằm trên giường, xương sườn xương cốt nổi hết cả lên, hốc mắt cô lại cay cay.
Cô đẩy xe đồ ăn đi vào, duỗi tay đỡ Tư Mộ Hàn dậy.
Sau đó tự mình đút anh ăn.
Hai ngày nay, đến một giọt nước còn chưa uống, nên dạ dày Tư Mộ hàn lúc này, gần như đã vỡ nát rồi.
Chỉ bởi vì anh chết lặng trong thế giới không còn sự tồn tại của Nguyễn Tri Hạ, nên căn bản không cảm nhận được cái đói.
Thời điểm Nguyễn Tri Hạ tự tay đút thức ăn cho anh, anh ngửi thấy mùi thịt, dường như theo bản năng liền cảm thấy ghê tởm.
Nhưng mà anh vẫn ép mình ăn hết những gì mà người phụ nữ đưa tới, ăn từng miếng từng miếng một.