Hiệu trưởng vui sướng híp mắt: “Bạn học Nguyễn, em thật đúng là sinh viên ưu tú, em yên tâm, thầy lập tức gọi điện liên lạc với Hoa Khê, em nhanh về chuẩn bị đi, cố gắng làm việc cho tốt."
"Vâng."
Nguyễn Tri Hạ nhất thời thẳng sống lưng, làm tư thế khom lưng cúi đầu chào hiệu trưởng.
Hiệu trưởng cười tươi rói.
...
Sau khi ra khỏi trường học, cả người Nguyễn Tri Hạ đều lâng lâng.
Cô thật sự không dám tin.
Cô chẳng những được trở về Hoa Khê làm việc mà còn có cơ hội đại diện cho Hoa Khê tham dự tuần lễ thời trang BL, đây quả thực chính là miếng bánh thịt từ trên trời rơi xuống, cô có nằm mơ cũng cười tỉnh được.
Ra khỏi cổng trường.
Từ xa đã nhìn thấy xe của Tư Mộ Hàn dừng ở quảng trường đối diện, vị trí cực kỳ dễ thấy, cô có muốn bỏ qua cũng khó.
Có lẽ là vì muốn xuống phải che mặt, cho nên Tư Mộ Hàn không xuống xe, song anh không xuống xe nhưng vẫn thấy được cô.
Anh gửi tin nhắn đến cho cô: “Lại đây."
Hai chữ bá đạo cường thế không cho làm trái.
Nguyễn Tri Hạ bĩu môi, không quá tình nguyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi tới.
Cô đi đến kéo mở cửa sau, đang định ngồi vào, người đàn ông không cho từ chối nói: "Ngồi phía trước."
Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Mộ Hàn, thấy sắc mặt anh âm trầm, giống như cô thiếu anh mấy trăm vạn không bằng, thối tha muốn chết.
Cô hừ hừ, cuối cùng vẫn không có dũng khí phản bác người đàn ông.
Nguyễn Tri Hạ tâm không cam tình không nguyện kéo cửa ghế lái, ngồi lên.
Ai ngờ cô mới vừa ngồi vào, người đàn ông bỗng nhiên nghiêng người tới, dọa cô nhảy dựng.
Cô theo bản năng dùng hai tay ôm vai, tư thế phòng bị điển hình, có chút cà lăm nói: "Anh... anh muốn làm gì hả?"
Tư Mộ Hàn nhìn dáng vẻ đề phòng của cô, đáy mắt lóe lên chút ý lạnh cùng bỡn cợt, sắc mặt lạnh lùng nói:
"Thắt dây an toàn cho em, em cho rằng anh muốn làm gì em?"
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy, thoáng chốc thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng một giây sau, cô lại bị anh chọc giận.
Cái gì mà ‘em cho rằng anh muốn làm gì với em’?
Thắt dây an toàn cái gì, tự cô không làm được sao?
Hơn nữa anh đừng có nói dễ nghe như vậy, cái tay đang đặt trên đùi cô, rõ ràng muốn ăn đậu hủ của cô.
Muốn mượn cơ hội chiếm nàng tiện nghi cứ việc nói thẳng, nói cái gì mà thắt dây an toàn, ai tin.
Nguyễn Tri Hạ căm giận vỗ bốp một cái lên cái tay như có như không cọ vào đùi mình của Tư Mộ Hàn, sau đó nhìn anh, hừ lạnh:
"... Sờ soạng cái gì!"
Khóe miệng Tư Mộ Hàn co rút, thu tay về, cụp mắt nhìn mu bàn tay có hơi ửng đỏ, anh bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Mu bàn tay hơi đau, cô gái nhỏ quả thật dùng sức không ít.
Xem ra vẫn còn tức giận.
Tầm mắt anh bỗng nhiên rơi vào trên vai trái của cô.
Như nghĩ tới cái gì, ánh mắt thoáng chốc lạnh xuống.
"Lão tứ mời ăn cơm, đêm nay chúng ta ăn ở bên ngoài."
Anh lạnh lùng thông báo lịch trình buổi tối.
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy giọng điệu lạnh băng kia của Tư Mộ Hàn, cho rằng anh còn đang trách cô vì chuyện buổi sáng cô đánh Đường Thanh Nhã.
Cho nên cô phản ứng cũng rất lạnh nhạt, chỉ ồ... một câu, cụp mắt, tiếp tục lướt điện thoại, hoàn toàn không muốn để ý đến anh.
Tư Mộ Hàn nhìn thấy cô hoàn toàn không để tâm đến mình, trong ngực nhanh chóng tích tụ lửa giận.
Nhưng cũng không nói gì thêm.
Chỉ chuyên tâm lái xe đến nhà hàng Lãnh Thiếu Khiêm mời khách.
...
Buổi tối.
Ánh đèn rực rỡ được thắp sáng.
Khách sạn Hoa Đình trực thuộc M.S .
Trong căn phòng đế vương siêu xa hoa, cách trang trí giống hiện trường kết hôn.
Chữ ‘hỉ’ đỏ thẫm dán trên cửa sổ thủy tinh.
Nơi nơi đều là màu đỏ của sự vui mừng.
Một chiếc bàn cơm dài hai mét, trên mặt bàn trải khăn đỏ, hiện tại đã bày đầy đồ ăn tinh xảo cùng rượu ngon.
Trên những món ăn này, đều được thắt một chiếc nơ bướm màu đỏ.
Trên bàn xoay, ở vị trí trung tâm có một bó hoa hồng đỏ khổng lồ, gồm 9999 bông, có hình trái tim kép, trên mặt hoa tươi còn có một cặp búp bê sứ, nam mặc tây trang trắng, nữ mặc váy cưới trắng tinh.
Hai người đối mặt, tư thế nắm eo hôn môi.
Cảnh tượng lãng mạn vui mừng như thế này, là ai cũng có thể đoán được, đại khái có người muốn mừng tân hôn.
Cửa phòng bao bị đẩy ra từ bên ngoài.
Lãnh Thiếu Khiêm mặc tây trang trắng kéo Vu Tiểu Manh mặc lễ phục dạ hội màu bạc đi đến.
"Anh Lãnh, chị Lãnh, đây là phòng đế vương mà hai vị đặt trước, chúng tôi đã dựa theo yêu cầu của các vị, sắp xếp bày trí chuẩn bị xong rồi."
Lãnh Thiếu Khiêm vẫy tay, ý bảo nhân viên phục vụ có thể lui xuống.
Anh ấy nghiêng đầu nhìn về phía Vu Tiểu Manh bên cạnh, chỉ thấy cô ấy kinh ngạc che miệng: “Lãnh Thiếu Khiêm, đây là anh chuẩn bị sao?"
Vu Tiểu Manh nhìn căn phòng khắp nơi đều lộ ra vẻ vui mừng, trong lòng chỉ có một chữ, đỏ.
Hai chữ, siêu đỏ.
Bốn chữ, đỏ như phát sáng.
Lãnh Thiếu Khiêm muốn làm gì vậy.
Không phải chỉ mời anh em bạn bè của anh ấy đến ăn cơm thôi sao?
Sao lại cho người trang trí phòng ăn như hiện trường hôn lễ vậy.
"Thích không?"
Lãnh Thiếu Khiêm nhìn cô ấy, trong đôi mắt đào hoa si tình chứa đựng sự lưu luyến dịu dàng nói không nên lời.
Vu Tiểu Manh chống lại cặp mắt hoa đào mê chết người không đền mạng kia của Lãnh Thiếu Khiêm, tim đập cực nhanh.
Cô ấy cố kìm nén rộn rạo trong lòng, gật đầu: “Thích."
Cô ấy là phụ nữ, đương nhiên thích sự lãng mạn.
Không thể không nói, Lãnh Thiếu Khiêm vẫn còn rất lãng mạn.
Bỗng nhiên cảm thấy thấy gả cho anh ấy mình sẽ không phải hối tiếc.
Đẹp trai, sống tốt, vóc người hoàn mỹ, lại biết lãng mạn, cô ấy được hời rồi.
"Anh đã cho người chuẩn bị hôn lễ rồi, đêm nay chỉ ăn bữa cơm đơn giản, có lẽ sẽ hơi dồn dập, nhưng dù sao ngày mai chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn, tạm thời cứ chúc mừng cùng mấy người anh em của anh đã."
"Ừ."
Vu Tiểu Manh đương nhiên biết, bên cạnh Lãnh Thiếu Khiêm thì ngoài cô ra, đại khái chính là mấy người bạn thân kia của anh.
Ngoài anh ba của anh, cô còn chưa gặp qua mấy người còn lại, nhưng có nghe qua vài lần.
Ngẫm lại tự dưng có chút khẩn trương.
Bởi vì hai người là chủ tiệc nên tới có vẻ hơi sớm.
Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ là cặp thứ hai đến.
Bọn họ được nhân viên phục vụ dẫn dắt, chậm rãi tới phòng đặt trước.
Nhìn thấy xung quanh đều là màu đỏ vui mừng, Tư Mộ Hàn rất không nể mặt hừ một tiếng.
"Lão tứ, cậu trở nên tục tằng như vậy từ khi nào hả."
Nguyễn Tri Hạ thật không biết phải nói sao: “Tục tằng cái gì, đây là quá đỗi lãng mạn đấy."
Thân là phụ nữ, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy chuyện này vô cùng lãng mạn.
Tư Mộ Hàn nhất thời ghé mắt thấy được sự hâm mộ trong mắt Nguyễn Tri Hạ, anh nhỏ giọng hỏi: "Em thích kiểu này à?"
"Cũng được, có nói chung vẫn tốt hơn là không có."
Nguyễn Tri Hạ không khỏi nhớ tới lúc mình và Tư Mộ Hàn kết hôn, hôn lễ đúng là có, nhưng chú rể thì không xuất hiện.
Hiện tại ngẫm lại, thật đúng là không dám tin, cô vậy mà cứ thế ở bên Tư Mộ Hàn đến tận bây giờ.
Nghe giọng điệu hâm mộ khao khát của Nguyễn Tri Hạ, ánh mắt Tư Mộ Hàn trầm xuống, anh giơ tay nắm đầu vai cô, cúi người ghé đến bên tai cô, nhẹ giọng nói:
"Hạ Hạ, không cần hâm mộ người khác, hôn lễ của chúng ta, sẽ lãng mạn hơn thế này. Chỉ cần em thích, chúng ta có thể mỗi năm tiến hành kết hôn một lần vào ngày kỷ niệm kết hôn."
Nguyễn Tri Hạ nghiêng đầu nhìn Tư Mộ Hàn, trong lòng cảm thấy ngọt ngào vì những lời anh nói, nhưng nhớ đến mình còn đang giận anh nên không muốn bày tỏ mình đang rất hạnh phúc.