Nguyễn Tri Hạ sửng sốt, nhất thời không hiểu thời gian không còn nhiều mà Tư Mộ Hàn nói có nghĩa là gì.
Cô chớp mắt, rồi phát hiện ra mắt mình hơi chua xót.
Cô hỏi: “Tư Mộ Hàn, anh nói vậy là sao? Gì mà thời gian của anh không còn nhiều nữa?”
Cô không hề ngốc.
Hình như cô đã thoáng biết được nguyên nhân mà Tư Mộ Hàn kiên trì muốn ly hôn với cô.
Nhưng mà...
Cô không muốn tin.
Tư Mộ Hàn nói với Quan Diêm: “Quan Diêm, cậu dẫn cậu ta ra ngoài đi.”
Quan Diêm và thế thân vừa đi ra ngoài, Tư Mộ Hàn đã ôm chặt lấy cô nói: “Hạ Hạ, em hãy tha thứ cho anh vì lúc trước đã làm tổn thương trái tim em, nếu có thể, anh thật sự không hy vọng em biết được sự thật này.”
Tư Mộ Hàn thở dài nói: “Ngoài việc không nhìn thấy gì thì anh còn nhanh chóng không còn nghe thấy âm thanh, sau đó là hôn mê, cuối cùng... có lẽ sẽ mất mạng”
Cái gì?
Lông mi của Nguyễn Tri Hạ run rẩy kịch liệt.
Cô không dám tin vào những điều mà mình đã nghe thấy.
Tư Mộ Hàn sẽ chết ư?
Chuyện... chuyện này không thể nào...
Nguyễn Tri Hạ hơi sợ hãi vòng qua cổ Tư Mộ Hàn, vành mắt hơi đỏ hoe cọ vào người anh: “Đây không phải là sự thật, đúng không?”
Tại sao anh đang sống yên ổn lại chết chứ?
Cô không tin.
Chắc chắn là Tư Mộ Hàn đang nói đùa với cô.
Tư Mộ Hàn cũng biết tin tức này thật sự quá tàn nhẫn với cô.
Nhưng cô quấn lấy anh như thế, cuối cùng cũng sẽ có một ngày cô biết được sự thật.
Nếu so với việc sau này không kịp nói cho cô biết, không bằng bây giờ nói cho cô biết, để có chuẩn bị tốt tâm lý.
Chí ít là có một ngày, nếu anh không còn ở trên cõi đời này nữa thì cô cũng không đến nỗi trở tay không kịp.
“Hạ Hạ, lúc anh mười hai tuổi đã gặp tai nạn, lúc đó, hai mắt anh bị mù, hai tai mất đi thỉnh giác, sau đó đã được chữa trị khỏi.
Nhưng trong đầu anh luôn để lại một khối máu, bởi vì lúc đó khối máu đó quá nhỏ, lại nằm trong dây thần kinh quan trọng, nên không phẫu thuật lấy ra được.”
“Vụ nổ năm năm trước đã khiến anh hôn mê bốn năm, hơn nữa khối máu đó cũng từ từ lớn dần trong khoảng thời gian anh hôn mê.”
Nguyễn Tri Hạ nghe đến đây, cuối cùng vẫn không thể chịu đựng được mà bật khóc, cô không thể chấp nhận, cũng không dám chấp nhận tin tức này.
“Đây không phải là sự thật, Tư Mộ Hàn, em không tin.”
Tư Mộ Hàn khẽ vuốt ve gương mặt cô, lúc đầu ngón tay chạm vào giọt nước mắt của cô thì tim nhất thời đau nhói.
Anh không sợ chết nhưng anh rất không cam lòng.
Anh vẫn chưa thể nhìn thấy cô già đến bạc đầu, cũng chưa cưng chiều cô thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới này.
Anh vẫn chưa kịp cho cô cuộc sống tốt nhất.
Nhưng ngoài sự bất đắc dĩ ra thì anh chỉ có thể nuối tiếc.
Trời cao đầu chịu cho anh cơ hội để anh mang tới hạnh phúc cho cô.
Tư Mộ Hàn cúi đầu hôn lên giọt nước mắt của cô, rất đau lòng nói: “Hạ Hạ, em đừng khóc.”
Cô gái của anh, em đừng khóc!
Em mà khóc thì trái tim anh cũng sắp tan vỡ theo em.
Anh vẫn có thể ôm em như vậy đã rất thỏa mãn rồi.
Anh vẫn có thể ôm ấp em giống như tối hôm qua là anh đã mãn nguyện lắm rồi.
“Tư Mộ Hàn...”
Nguyễn Tri Hạ không muốn khóc.
Nhưng nước mắt không chịu nghe lời cô.
Mà cứ muốn chảy xuống.
Nguyễn Tri Hạ liên tục nghẹn ngào, cố gắng ngừng khóc.
Cô biết người đàn ông của cô đang đau lòng thay cô.
Nhưng có thật sự không thể ngừng lại được.
Trái tim của cô rất đau.
Cô không chấp nhận nổi sự thật là anh sắp rời xa cô.
Tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy?
Rõ ràng lúc trước người đàn ông của cô vẫn đang sống yên ổn, tại sao lại trở nên như vậy?
Cô ôm chặt lấy anh, rồi hôn anh, nước mắt nhất thời tuôn ra như vỡ đề: “Tư Mộ Hàn, bây giờ chúng ta hãy đi tái hôn đi được không?”
Cô không muốn chờ đợi nữa.
Mà cô muốn ngay bây giờ, cô muốn lập tức đi tái hôn với anh.
Cô phải làm mợ Tư cả cuộc đời này.