Cô ấy hờ hững thốt ra một câu:
“No rồi.”
Hoắc Thì Sanh tức khắc nghiêng đầu nhìn cô ấy, trong mắt thoáng hiện vẻ nghi ngờ và dò xét.
“No thật hay là không thích ăn đồ do tôi gắp?”
Hoắc Thì Sanh dựa sát lại gần, chỉ cần hơi nhích thêm chút nữa là dễ dàng hôn trúng má cô, Phó Lương như ngừng thở, cô ấy nghiêng đầu sang một bên rồi mới lạnh lùng trả lời: “No thật rồi.”
Hoắc Thì Sanh nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa tính xâm lược, không cho phép cãi lại.
“Phó Lương, mong là em nói thật, nếu không…”
Anh ấy tạm dừng, ánh mắt tối lại, đáy mắt lóe sáng, như một lời cảnh cáo.
“Tôi sẽ giận đấy.”
Sự cường thế của anh ấy khiến con người ta nảy sinh cảm giác hít thở không thông. Trái tim Phó Lương hẫng một nhịp, vội cụp mắt, thu lại toàn bộ cảm xúc trong đôi mắt, ngoan ngoãn gật đầu.
“Em biết.”
Nhìn dáng vẻ nghe lời của cô ấy, Hoắc Thì Sanh hơi hơi híp mắt lại. Cả người anh ấy vẫn tựa lên vai Phó Lương, biếng nhác lắc lắc ly rượu rồi đặt lên môi, mím nhẹ.
Phó Lương cảm thấy tư thế này rất khó chịu, nhưng cô ấy không đẩy Hoắc Thì Sanh ra, để mặc cho anh ấy tiếp tục nhàn nhã tựa đầu vào vai mình.
Tống Thanh Phong và Lãnh Thiếu Khiêm say quắc cần câu, trực tiếp nằm sấp xuống bàn ngủ ngon lành.
Phong Hướng Dương vẫn còn ổn, chỉ hơi choáng choáng. Chẳng qua không biết là do uống say hay do nguyên nhân nào khác nữa.
Anh ta tựa hẳn lên người Lộ Nhất Nhất.
Lộ Nhất Nhất nhăn mặt cau mày, cố gắng đỡ lấy cái thây cao hơn mình cả một cái đầu của Phong Hướng Dương.
Lộ Nhất Nhất thấy tình trạng này của Phong Hướng Dương thì lập tức dỗ anh ấy đứng lên, nhìn về phía Hoắc Thì Sanh và Phó Lương vẫn còn tỉnh táo; Tư Mộ Hàn đang cúi đầu uống rượu một mình; và cả Nguyễn Tri Hạ lo lắng nhìn Tư Mộ Hàn uống rượu cũng như Vu Tiểu Manh đang đau đầu không biết phải vác cái tên Lãnh Thiếu Khiêm ngủ say trên bàn kia về nhà thế nào.
Cô ấy mở lời tạm biệt:
“Anh hai, chị hai, anh ba, chị ba, chị tư, em dẫn Hướng Dương về trước.”
“Ừm, đi đường cẩn thận.”
Ngoại trừ Vu Tiểu Manh và Nguyễn Tri Hạ chào lại cô ấy thì ba người kia ai uống rượu vẫn uống rượu, ai chợp mắt ngủ vẫn ngủ, còn Phó Lương trước giờ chẳng quan tâm đến chuyện không liên quan đến mình thì chỉ hờ hững gật đầu.
Lộ Nhất Nhất gật đầu đáp lại, sau đó đỡ Phong Hướng Dương say xỉn ra khỏi phòng.
Sau khi Lộ Nhất Nhất và Phong Hướng Dương rời khỏi, thấy sắc trời cũng không còn sớm, Vu Tiểu Manh cũng đứng lên theo.
Cô ấy vươn tay đánh thức Lãnh Thiếu Khiêm, sau đó nở nụ cười yêu kiều, nói:
“Quý vị, giờ cũng không còn sớm nữa, tôi và Thiếu Khiêm xin phép về trước, mọi người cứ tiếp tục chơi đi nha.”
Dứt lời, cô ấy cúi đầu nhìn Lãnh Thiếu Khiêm vừa bị đánh thức, mặt vẫn còn mơ mơ màng màng, bất lực đỡ anh ấy dậy, ghé vào sát tai anh, nhỏ giọng nói:
“Thiếu Khiêm, đứng dậy đi, chúng ta về nhà.”
Tuy Lãnh Thiếu Khiêm đã say, nhưng vẫn rất nghe lời.
Vu Tiểu Manh bảo anh ấy đứng dậy, anh ấy lập tức đứng dậy.
“Ờ, về nhà, về nhà thôi.”
Trông anh ấy lúc này như đã say, lại vừa như không say, bước chân lúc đi đường cũng rất vững vàng. Chỉ là Tiểu Manh sợ anh ấy sẽ ngã sấp mặt, vội vàng chạy lên đỡ anh, hai người lững thững bước ra khỏi phòng.
Nháy mắt trong phòng riêng chỉ còn lại Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ, Phó Lương và Hoắc Thì Sanh cùng với một người cô đơn là Tống Thanh Phong.
Trước giờ Hoắc Thì Sanh luôn ngàn chén không say, nên dù hôm nay đã uống không ít thì thoạt trông anh ấy vẫn tỉnh, chẳng có dấu hiệu gì là say cả.
Anh ấy tựa người vào vai Phó Lương, hai mắt nhắm lại, hai tai như bị lấp kín, không muốn nghe thấy chuyện đời.
Nếu không phải bàn tay đặt trên đùi Phó Lương cứ phất qua phất lại như có như không thì Phó Lương thật sự tưởng lầm rằng anh ấy đã ngủ rồi.
Cảm giác lạ thường truyền tới từ đùi khiến đôi mắt vốn tĩnh lặng không chút gợn sóng của Phó Lương thoáng hiện vẻ bực bội.
Cô ấy cụp mắt nhìn xuống dưới chân, đập vào mắt là bàn tay không an phận của Hoắc Thì Sanh đang lén lút trượt vào trong, dưới lớp váy qua đường xẻ tà bên hông sờ soạng lung tung.
Gò má lập tức ửng đỏ như trái táo, cô ấy đập tay Hoắc Thì Sanh cái bốp rồi giữ chặt lấy nó, không để nó có cơ hội tiếp tục tiến về phía trước.
Kế tiếp, để phòng ngừa anh ấy tiếp tục làm xằng làm bậy, năm ngón tay thon dài của cô đan vào năm ngón tay của anh ấy, sau đó nắm lại, dùng hết sức mình khóa chặt.
Hai mắt Hoắc Thì Sanh vẫn nhắm chặt nhưng khóe môi lại khẽ nhếch, tạo thành độ cong không ai nhận ra.
Năm ngón tay của anh ấy gập xuống, cố định năm ngón tay của Phó Lương lại trong lòng bàn tay.
Mười ngón áp sát vào nhau, lòng bàn tay dán chặt, truyền hơi ấm qua cho đối phương.
Cảm nhận được bàn tay của mình được ai đó cầm lấy, Phó Lương nghiêng đầu liếc Hoắc Thì Sanh, nhìn đôi mắt nhắm chặt của anh ấy, mặt hồ phẳng lặng trong tim bỗng xuất hiện gợn sóng, tựa như có ai đùa dai ném đá vào vậy.
Nguyễn Tri Hạ chẳng hay biết gì về tình hình bên phía Phó Lương cả. Cô ngồi yên đó, lặng nhìn Tư Mộ Hàn nốc hết ly này đến ly khác, như muốn chuốc say chính mình.
Cô cau mày, vươn tay ngăn ly rượu đỏ chuẩn bị đưa lên môi của anh.
“Đủ rồi, Tư Mộ Hàn, đừng uống nữa.”
Đôi mắt mơ màng của Tư Mộ Hàn lơ đãng dừng lại trên người Nguyễn Tri Hạ. Anh cười phì một tiếng như trêu ngươi rồi đẩy tay cô ra, uống tiếp.
Nghe thấy tiếng cười tự giễu của Tư Mộ Hàn, lồng ngực Nguyễn Tri Hạ nhói lên như bị kim đâm, nỗi đau âm ỉ lan tràn khắp toàn thân.
Cô biết những lời của mình lúc trước đã làm tổn thương Tư Mộ Hàn.
Nhưng cô thật sự không cố ý, chỉ là cô không có cách nào giải thích cho anh hiểu trước mặt nhiều người như vậy.
Anh liều mạng rót rượu như vậy, cuối cùng người đau lòng không phải cô hay sao.
Thật là.
Chỉ làm bậy là giỏi.
Hàm răng trắng tinh của Nguyễn Tri Hạ cắn nhẹ môi dưới đỏ mọng, nhìn cái người Tư Mộ Hàn kia lại tự rót cho mình một ly. Cô rướn người, trước khi anh cầm lấy ly rượu thì giành trước một bước, đoạt lấy rồi tự mình nốc cạn.
Ánh mắt Tư Mộ Hàn tối lại, vươn tay đoạt lại ly rượu trong tay cô, cất giọng giận dữ.
“Em uống làm gì?”
Nguyễn Tri Hạ nhìn anh, trong mắt lóe lên sự cứng đầu.
“Dựa vào đâu anh uống được còn em thì không?”
Thấy dáng vẻ bướng bỉnh, khăng khăng muốn đấu với anh của Nguyễn Tri Hạ, Tư Mộ Hàn thở dài một hơi, đặt ly rượu xuống, cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, giữ cho giọng của mình nghe hòa nhã nhất có thể.
“Về nhà.”
Dứt lời, anh đứng dậy, thuận tiện nắm lấy tay Nguyễn Tri Hạ.
Tư Mộ Hàn không nói gì với đám Hoắc Thì Sanh, trực tiếp kéo Nguyễn Tri Hạ rời đi.
Trong nháy mắt, căn phòng vốn ồn ào náo nhiệt chỉ còn lại Hoắc Thì Sanh và Phó Lương cùng với Tống Thanh Phong đã say bất tỉnh nhân sự.
Phó Lương thấy mọi người đã về hết, tất nhiên cũng không muốn ở lại làm gì.
Cô nghiêng đầu nhìn Hoắc Thì Sanh đang nhắm nghiền mắt, nhỏ giọng hỏi: “Có thể về được chưa?”
Hoắc Thì Sanh trợn mắt, nhỏm đầu khỏi vai cô ấy, ngồi thẳng dậy.
Thấy trong phòng chỉ còn lại mỗi ba người họ, anh ấy lắc đầu cười.
“Lão Tam được đấy, về mà chẳng thèm nói tiếng nào.”
Sau đó anh ấy nghiêng đầu nhìn Phó Lương, cất giọng trầm ấm đầy gợi cảm: “Muốn về à?”
Phó Lương không cảm xúc gật đầu: “Ừm.”
Hoắc Thì Sanh thuận miệng đáp: “Vậy thì về.”
Phó Lương đứng dậy, nhưng khoảnh khắc trước khi rời khỏi phòng, cô ấy đưa mắt liếc nhìn Tống Thanh Phong đang say bất tỉnh nhân sự, bước chân dừng lại, hiếm được một lần mở miệng hỏi: “Mặc kệ anh em của anh luôn à?”
Lúc này Hoắc Thì Sanh như chợt nhớ tới sự tồn tại của Tống Thanh Phong, anh ấy liếc mắt nhìn Tống Thanh Phong nằm gục trên bàn, trầm ngâm suy nghĩ.
“Bảo nhân viên đặt cho cậu ta căn phòng là được rồi.”
Dứt lời, anh ấy bước lên trước, ôm lấy bả vai trơn bóng của Phó Lương, dắt cô ấy rời khỏi phòng, không thèm quan tâm đến Tống Thanh Phong nữa.