Tư Mộ Hàn đợi cho đến khi cô ăn hết cháo trong miệng rồi mới buông cô ra.
Miệng vừa được tự do, Nguyễn Tri Hạ tức giận mắng: “Tư Mộ Hàn, anh...”
Nhưng cô còn chưa kịp nói gì, Tư Mộ Hàn lại chặn cô bằng một nụ hôn nữa.
Sau đó……
Một bát cháo đã được Tư Mộ Hàn đút vào bụng Nguyễn Tri Hạ hết lần này đến lần khác.
Sau khi bón xong, Nguyễn Tri Hạ rất tức giận nên cô không muốn để ý đến Tư Mộ Hàn nữa.
Cô nằm quay lưng về phía anh.
“Tư Mộ Hàn, anh ra ngoài đi, em không muốn nhìn thấy anh nữa.”
Đầu tiên, anh đã chiếm lấy cô mà không thèm để ý đến tâm trạng của cô như thế nào.
Bây giờ lại như thế này, cô thực sự rất tức giận, rất tức giận.
Quan trọng hơn nữa là, bây giờ cô thật sự không có tâm trạng để gây chuyện với anh.
Tư Mộ Hàn cũng không làm theo lời cô là đi ra ngoài mà ngược lại anh nằm xuống bên cạnh cô.
Nguyễn Tri Hạ cảm nhận Tư Mộ Hàn đã ngủ thiếp đi bên cạnh mình, cô biết mình có nói gì thì anh cũng không đi nên cô cũng mặc kệ.
Cô quay lưng về phía anh và nhắm mắt lại.
Chỉ khóc thầm trong lòng.
Bây giờ cô chỉ cần nhắm mắt lại là sẽ nhớ đến cảnh tượng đẫm máu kia, khiến cô như đang ở hiện trường đó, máu khắp người cô như đông cứng lại, lạnh ngắt.
Không phải là cái lạnh bình thường.
Dường như Tư Mộ Hàn cảm nhận được sự bất lực của Nguyễn Tri Hạ, anh xoay người ôm lấy cô, ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô nằm gọn trong vòng tay anh.
Nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô mà vuốt ve.
Vòng tay ấm áp đã kéo cô ra khỏi cơn ác mộng băng giá.
Nguyễn Tri Hạ khẽ mở mắt, nhìn về phía trước, nước mắt bắt đầu rơi không ngừng.
Cô biết khóc cũng vô ích.
Nhưng bây giờ, cô có thể làm gì khác ngoài việc khóc đây?
Như nghĩ đến điều gì đó, cô đột ngột ngừng khóc và hỏi to:
“Tư Mộ Hàn, nói cho em biết, anh đã biết chuyện em trai em từ khi nào?”
Tư Mộ Hàn hơi dừng lại động tác xoa tay cho cô: “Hai ngày trước.” Anh trả lời thành thật.
Lúc này, không cần phải nói dối cô.
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy, khóe miệng nhếch lên đầy giễu cợt: “Thì ra anh đã biết từ trước rồi, lại không nói gì cho em biết, khiến em giống một kẻ ngốc vậy, chẳng hay biết gì.”
Trong giọng nói lạnh lùng của cô mang theo nỗi tức giận và đau đớn.
Cô nhớ lại mình đã hỏi anh nhiều lần rằng đã tìm được người chưa, nhưng anh chỉ nói rằng vẫn đang tìm kiếm.
Thì ra…
Mọi thứ chỉ là để an ủi cô.
Tư Mộ Hàn nghe Nguyễn Tri Hạ nói vậy, tim anh như bị ai đó bóp nghẹt, anh ôm chặt lấy cô, áp đầu vào tai cô, mê hoặc ngửi mùi thơm thoang thoảng trên tóc cô.
“Hạ Hạ, anh chỉ sợ em sẽ không chịu nổi.”
“Vậy anh cũng không thể gạt em chứ.”
Nguyễn Tri Hạ đau đớn gào lên.
Cô biết anh chỉ muốn tốt cho cô.
Nhưng sao anh lại gạt cô chứ!
“Xin lỗi.”
Tư Mộ Hàn vùi đầu vào vai cô, khe khẽ nói.
Hai mắt Nguyễn Tri Hạ đẫm lệ nhìn phía trước, nước mắt cứ như vậy mà tuôn rơi.
Thật ra, sao cô có thể vì chuyện này mà trách anh được.
Nhưng thật khó để cô có thể chấp nhận sự thật này, vì vậy cô đã trút giận lên Tư Mộ Hàn.
Cô thật quá đáng.
Ỷ vào anh thương cô nên cứ tuỳ ý đối xử tệ với anh.
Cô không nên trút hết tức giận lên đầu Tư Mộ Hàn.
Cô không nên.
Nhưng cô không biết chuyện gì đã xảy ra với mình.
Gần đây cô không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, cô nghĩ, bản thân cần ở một mình để bình tĩnh lại.
Nguyễn Tri Hạ đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh, vẻ mặt buồn bã và áy náy:
“Xin lỗi, Tư Mộ Hàn, em muốn ở một mình, dường như em không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, biết rõ không phải lỗi của anh nhưng em lại…”
Nguyễn Tri Hạ chưa kịp nói xong, Tư Mộ Hàn đã xoay người cô lại, nhìn khuôn mặt xinh đẹp đẫm nước mắt của cô, tim anh đau nhói.
Anh đưa tay ra và nhẹ nhàng gạt đi những giọt nước mắt trên khóe mắt cô, anh nói với sự đồng cảm sâu sắc:
“Hạ Hạ, không đâu, em đau lòng thì anh cũng rất khó chịu. Em không thể chấp nhận được, anh có thể hiểu, em cứ trút lên anh đi, cứ trút ra hết đi, trong lòng sẽ dễ chịu hơn.”
Làm sao anh có thể trách cô được.
Anh hận không thể đau thay cho cô.
Khi Nguyễn Tri Hạ nghe những lời của Tư Mộ Hàn, nước mắt càng tuôn rơi.
Cô vùi đầu vào ngực Tư Mộ Hàn, hai tay ôm chặt lấy cổ áo anh, đau lòng đến nỗi không thở nổi.
“Tư Mộ Hàn, xin lỗi, thật sự xin lỗi.”
Rõ ràng là lỗi của cô, lại còn trút giận lên anh, anh không trách cô lại còn an ủi cô nữa.
Cô thật vô lý.
Tư Mộ Hàn nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu của Nguyễn Tri Hạ: “Hạ Hạ, anh biết em rất khó chấp nhận sự thật này.”
“Anh cũng không ép em phải vui lên ngay, nhưng Hạ Hạ, em không hề đơn độc, em chỉ cần nhớ rằng cho dù có chuyện gì xảy ra, em vẫn còn có anh.”
Nguyễn Tri Hạ chỉ cảm thấy nước mắt rơi nhiều hơn.
Cô siết chặt cổ áo Tư Mộ Hàn hơn nữa, khóc đến mức toàn thân cô run rẩy.
Tư Mộ Hàn không nói gì, chỉ vuốt ve mái tóc của cô.
“Khóc đi, khóc đủ rồi thì vui lên, rồi đi tìm công lý cho em trai của em.”
Tư Mộ Hàn nhẹ nhàng an ủi cô.
Nguyễn Tri Hạ nghe xong bỗng ngẩng đầu lên, nước mắt vẫn còn vương trên khóe mắt, nhưng đã ngừng khóc.
“Anh nói vậy là sao? Anh đã tìm được hung thủ à?”
Tư Mộ Hàn liếc xuống nhìn cô, đôi mắt đen u ám hơn trước rất nhiều: “Ừm.”
“Là ai?”
“Đó là…”
...
Lúc này.
Tại cánh đồng muối Hàng Châu.
Đường Thanh Nhã đang nằm trên giường, nhìn thấy Chu Phương đột nhiên xuất hiện trong phòng, cô ta sợ hãi như không thể tin được.
“Anh... anh vào bằng cách nào?”
Đường Thanh Nhã sợ tới mức toàn thân run rẩy.
“Tôi vào bằng cách nào không quan trọng.” Chu Phương nghiến răng nói bằng giọng không chính đáng: “Điều quan trọng là… tôi đã đợi cô rất lâu rồi.”
Đường Thanh Nhã mở to mắt khó hiểu: “Cái... cái gì?”
Chu Phương cởi quần áo đi về phía Đường Thanh Nhã, Đường Thanh Nhã ngồi ở trên giường, nhìn Chu Phương đang từng bước tới gần, thân thể không ngừng lùi lại phía sau.
Chu Phương cởi áo sơ mi của anh ta, ném thẳng xuống đất, sau đó tiến lên nắm lấy mắt cá chân của Đường Thanh Nhã, thô bạo kéo cô ta đến trước mặt.
Đường Thanh Nhã vừa hét vừa đá chân ra: “Anh đừng tới đây!”
Chu Phương cười giễu cợt: “Cô kêu đi, xem ai có thể cứu được cô!”
Chu Phương vừa dứt lời, anh ta xé toạc quần của Đường Thanh Nhã và nhảy lên.
“Không!”
Mọi sự phản kháng của Đường Thanh Nhã đều bị hành động của Chu Phương bao phủ.
Ngoài cửa sổ, một tia sáng bạc chiếu vào, chiếc giường lắc lư kêu cót két như một khúc nhạc tuyệt vời.
Không biết đã qua bao lâu.
Đường Thanh Nhã trần truồng nằm trên giường, cô ta cắn môi, nắm chặt chăn trong tay, khó khăn lắm mới che đi cơ thể không mảnh vải che thân.
Còn bên giường, Chu Phương đang thong thả mặc quần áo.
Đường Thanh Nhã căm hận nhìn Chu Phương, nước mắt lặng lẽ rơi từ khóe mắt.
Chu Phương bỗng quay lại, cười mỉa mai: “Đường Thanh Nhã, một năm này, chắc hẳn cô đã hầu hạ rất nhiều đàn ông rồi nhỉ, bên dưới rộng như vậy, chẳng thú vị gì cả.”
Sắc mặt Đường Thanh Nhã đột nhiên trở nên trắng bệch, cô ta nắm chặt chăn đến nỗi các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.