Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô tức giận nhìn Tư Mộ Hàn, hỏi một cách khó hiểu:

"Tư Mộ Hàn, làm sao anh biết Đường Thanh Nhã chính là cô gái năm đó đã ở bên cạnh anh?"

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?

Rõ ràng cô gái nhỏ năm đó là cô mà.

Làm sao Tư Mộ Hàn lại có thể nghĩ đó là Đường Thanh Nhã?

Tư Mộ Hàn sững sờ khi nghe những lời của Nguyễn Tri Hạ, làm sao anh biết Đường Thanh Nhã là cô gái năm đó ư?

Câu hỏi này thực sự khiến anh nhất thời bối rối.

Bởi vì khi anh được giải cứu, Đường Thanh Nhã đã ở bên cạnh anh.

Quan Diêm đã gặp Đường Thanh Nhã, nên anh cũng không nghi ngờ điều đó.

Nhưng bây giờ Nguyễn Tri Hạ hỏi anh vấn đề này, anh mới chợt phát hiện ra lúc đó mình không nghe không thấy, sao anh lại nghĩ người cùng được cứu với mình chính là cô gái nhỏ đã ở bên cạnh anh những ngày đó chứ?

Bây giờ nghĩ lại, anh đã từng có một cảm giác kỳ lạ với cô gái nhỏ đó.

Nhưng khi anh khôi phục được ánh sáng và tìm thấy Đường Thanh Nhã, anh không tìm thấy cảm giác mà mình có đối với cô ta.

Thay vào đó là một sự thất vọng nhẹ.

Dường như điều anh mong đợi bấy lâu nay không phải là điều anh thích nhất.

Thấy anh suy nghĩ lâu như vậy, Nguyễn Tri Hạ lập tức tức giận mắng anh: "Tư Mộ Hàn, đồ ngốc này!"

Tư Mộ Hàn ngước nhìn cô, không biết tại sao cô lại tức giận.

Nguyễn Tri Hạ thấy anh còn không nghĩ rằng cô là cô gái năm đó, cô tức giận đến mức không muốn nói chuyện với anh.

“Tư Mộ Hàn, anh đúng là đồ ngốc!” Nguyễn Tri Hạ lại mắng anh: “Sao anh có thể để em đợi anh mười bốn năm, em còn tưởng rằng anh lỡ hẹn, đã quên mất, không ngờ anh lại nhận lầm người!"

Sau khi những lời tiếp theo của Nguyễn Tri Hạ thốt ra, Tư Mộ Hàn cảm thấy như có thứ gì đó nổ tung trong đầu, anh kinh ngạc và sửng sốt nhìn cô, đồng tử run lên không kiểm soát được.

Anh chỉ nhìn cô chăm chú, sự kinh ngạc và kinh hãi trong mắt anh quá rõ ràng.

Nguyễn Tri Hạ nhìn phản ứng của anh mà tức quá hóa cười: "Có phải cảm thấy rất bất ngờ không?"

Tư Mộ Hàn gật đầu mà không cần suy nghĩ.

Bất ngờ, quá bất ngờ.

Anh vẫn chưa hoàn hồn vì nhận nhầm người cho đến khi cô tự thừa nhận mình chính là cô bé năm xưa.

Anh nghĩ, chắc chẳng có gì sốc hơn chuyện này.

Thấy anh còn gật đầu, Nguyễn Tri Hạ càng thêm tức giận trừng mắt nhìn anh.

"Tư Mộ Hàn, đồ mù này, sao anh có thể nhận lầm tôi nhiều năm như vậy hả, anh có biết em ở chỗ chúng ta đã hẹn ước đợi anh hơn rất lâu không!"

Nghĩ đến mình khi đó mới sáu tuổi, vì lời nói của anh, cô đã ngu ngốc đợi anh ở nơi hai người đã hẹn hơn một tuần.

Cuối cùng anh vẫn không đến.

Lúc đó anh chẳng những không tới, mà mấy năm sau, mỗi năm cô đều sẽ tới đó đợi một tuần.

Nhưng anh vẫn không xuất hiện.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ nhận nhầm người.

Nơi hẹn ước...

Tư Mộ Hàn đột nhiên nhớ ra, quả thật năm đó anh đã nói với cô gái nhỏ, nếu một ngày nào đó bọn họ vô tình bị chia cắt, thì cùng nhau đi tới hang động nơi mình bị bắt cóc, chờ đợi nhau.

Bởi vì khi anh được cứu, Đường Thanh Nhã luôn ở bên cạnh anh, cho nên trong tiềm thức anh đã coi cô ta là cô.

Vì vậy, khi tỉnh dậy, anh hỏi Quan Diêm rằng có nhìn thấy cô gái nhỏ được cứu cùng anh không.

Quan Diêm nhận ra Đường Thanh Nhã là người đã được cứu cùng anh vào thời điểm đó, và sau khi thị lực của anh hồi phục, anh lập tức nhờ Quan Diêm giúp anh tìm Đường Thanh Nhã.

Vì điều này, anh đã nhầm Đường Thanh Nhã với cô gái nhỏ luôn ở bên cạnh anh năm đó.

Bây giờ nghĩ lại, Tư Mộ Hàn cảm thấy mình thật ngu ngốc.

Nhưng…

Điều khiến anh khó hiểu là khi anh hỏi Đường Thanh Nhã rằng có phải cô ta ở cùng anh năm đó không, cô ta lại nói chính là cô ta?

Ngoài ra, cô ta còn dường như biết tất cả mọi thứ.

Cô ta biết khi Hạ Hạ chủ động chia một nửa đồ ăn cho anh.

Cô ta cũng biết anh đã nói gì với Hạ Hạ.

Cho nên mấy năm nay, mặc dù cảm thấy cô ta không giống như tưởng tượng của anh, nhưng anh cũng chưa từng hoài nghi cô ta.

Như nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt Tư Mộ Hàn đột nhiên trở nên lạnh lùng.

Anh nheo mắt, đôi mắt đen thăm thẳm.

Mọi thứ không phải là ngẫu nhiên, lại càng không phải là trùng hợp.

Đường Thanh Nhã đã cố tình khiến anh nhận sai người.

Trong những năm qua, Đường Thanh Nhã luôn cố ý hay vô tình đề cập với người hầu của mình những gì đã xảy ra khi cô ta bị bắt cóc, lần nào cũng trùng hợp để cho anh nghe thấy.

Trước đây anh không cảm thấy có gì kỳ lạ, nhưng bây giờ nghĩ lại, anh thật sự rất sợ hãi.

Thật sự không ngờ cô ta còn nhỏ mà lại biết nhiều thủ đoạn như vậy.

Xem ra, Đường Thanh Nhã mà anh biết chỉ là một hình ảnh ảo.

Cô ta của bây giờ mới là cô ta chân chính.

Nghĩ đến việc mình đã bỏ lỡ Nguyễn Tri Hạ trong nhiều năm vì điều này, Tư Mộ Hàn rất tức giận và đồng thời cũng rất đau lòng.

Đau lòng vì đã để cô đợi mình lâu như thế.

Đau lòng vì đã không tới đón cô.

Đau lòng vì những năm cô bị bắt nạt, anh đã không ở bên cô.

Nhìn vẻ mặt lên án của Nguyễn Tri Hạ, Tư Mộ Hàn tràn đầy cảm xúc, cuối cùng, anh bước tới và ôm cô thật chặt vào lồng ngực, trong giọng nói có chút áy náy và tự trách:

"Hạ Hạ, thực sự xin lỗi, là lỗi của anh, anh nhận lầm người, bỏ lỡ em nhiều năm như vậy."

Ngàn lời khó có thể diễn tả được tâm trạng của anh lúc này.

Anh thực sự rất hạnh phúc.

Cũng rất may mắn.

Cũng may là cô vẫn ở đây.

Không biết có phải do uất ức hay không, khi nghe những lời xin lỗi của Tư Mộ Hàn, nước mắt của Nguyễn Tri Hạ tuôn ra một cách không kiểm soát.

Cô dùng sức ôm lại anh, tiếng khóc hơi khàn khàn nói: "Tư Mộ Hàn, anh trai nhỏ, cuối cùng em cũng đợi được anh rồi!"

"Mười bốn năm. Tư Mộ Hàn, cuối cùng em cũng đợi được anh rồi."

Chịu đựng uất ức lâu như vậy, tưởng chừng như tất cả sẽ được trả lại cho anh, Nguyễn Tri Hạ ôm lấy anh, đau lòng mà khóc, giống như cô muốn khóc cho anh nghe vô số thất vọng và kỳ vọng trong những năm qua.

Cho anh biết rằng, nhiều năm qua, cô vẫn luôn đợi anh.

Thì ra anh không cố ý lỡ hẹn, anh chỉ nhầm người thôi.

Nguyễn Tri Hạ cảm thấy mình rất uất ức.

Chỉ vì nhận nhầm người mà cô và anh đã bỏ lỡ mười bốn năm.

May mắn thay, họ đã gặp lại nhau.

"Hạ Hạ..."

Tư Mộ Hàn cảm thấy vô cùng chua chát sau khi nghe những lời nói đau lòng của cô.

Mười bốn năm.

Cô đã đợi mình như thế suốt mười bốn năm.

Tư Mộ Hàn không dám tưởng tượng đến cảnh cô chỉ có một mình ở nơi họ đã hẹn ước, chờ đợi và chờ đợi, nhưng anh vẫn không hề đến, trong lòng cô cảm thấy khó chịu như thế nào chứ.

Nếu không phải cô gả thay, vậy thì anh và cô sẽ bỏ lỡ cả phần còn lại của cuộc đời.

Tư Mộ Hàn không khỏi biết ơn vì hồi đó anh đã cưới cô, và cũng biết ơn vì anh đã tìm thấy cô trở lại sau khi đuổi cô ra ngoài.

"Hạ Hạ, thật xin lỗi, để em đợi lâu như vậy, đều là lỗi của anh."

Tư Mộ Hàn ôm đầu cô, xoa xoa đỉnh tóc của cô, trong mắt anh tràn đầy vẻ tự trách và yêu thương.

Nguyễn Tri Hạ không nói chuyện, chỉ ôm lấy anh, không khóc lóc mãnh miệt như trước, nhưng thỉnh thoảng vẫn nức nở một hai lần.

Cuối cùng thì cô cũng hoàn toàn hiểu anh.

Lần đầu tiên nhìn thấy bức ảnh đó, cô cũng không nghĩ nhiều, cho nên cô không hỏi chuyện năm đó của anh.

Bây giờ nói ra mới biết bên trong có nhiều chuyện như vậy.

Cô nghĩ, nếu ngay từ đầu cô nhận ra Tư Mộ Hàn, thì cô đã không phải đi nhiều đường vòng như vậy, sẽ không phải ghen tị với Đường Thanh Nhã, và sẽ không hơn một lần cãi vã với Tư Mộ Hàn vì Đường Thanh Nhã.

...

Khi biết Nguyễn Tri Hạ là cô gái nhỏ năm đó, Tư Mộ Hàn rất phấn khích, ngày hôm sau, Nguyễn Tri Hạ bị anh nhìn chằm chằm mà trong lòng run sợ.

Ánh mắt như thiêu đốt, muốn làm cô tan chảy, thật khiến người ta không dám nhìn thẳng vào anh.

Cuối cùng, Nguyễn Tri Hạ thực sự không chịu nổi ánh mắt rực lửa như muốn ăn tươi nuốt sống của Tư Mộ Hàn, nên đã tìm cớ bỏ chạy.

Tư Mộ Hàn nhìn Nguyễn Tri Hạ trốn khỏi phòng bệnh, bất đắc dĩ mỉm cười.

Anh đáng sợ đến vậy sao?

Anh không thể không suy nghĩ.

Khi bóng dáng của Nguyễn Tri Hạ hoàn toàn khuất dần, vẻ mặt của Tư Mộ Hàn ngay lập tức tối sầm lại.

Ngồi trên giường, anh với lấy chiếc điện thoại di động trong tủ và bấm số của Quan Diêm, ngay khi cuộc gọi được kết nối, Tư Mộ Hàn lạnh lùng nói:

"Quan Diêm, lập tức phái người tra xét Chu Phóng cho tôi, tra xét xem quan hệ của anh ta và Đường Thanh Nhã là gì."

"Hơn nữa, cử người điều tra vụ án bắt cóc năm đó, làm thế nào mà Đường Thanh Nhã lại được cứu cùng tôi."

Quan Diêm khó hiểu gật đầu, không dám hỏi tiếp: "Vâng."

Đôi mắt của Tư Mộ Hàn lạnh lùng và sắc bén sau khi cúp điện thoại.

Anh nhìn thẳng về phía trước với một ánh mắt lạnh lùng đáng sợ.

Hạ Hạ mới là cô gái đã ở bên cạnh anh khi đó, ngay từ đầu Đường Thanh Nhã đã nói dối anh!

Có vẻ như đã đến lúc làm quen với cô ta một lần nữa rồi.

Đường Thanh Nhã đang ở nước ngoài, không biết rằng mình đã bị lộ.

Cô ta ỷ vào mối quan hệ mười năm của cô ta với Tư Mộ Hàn và nghĩ rằng Nguyễn Tri Hạ còn nhỏ, cô chắc chắn sẽ không nhớ những gì đã xảy ra khi đó. Hơn nữa, Tư Mộ Hàn không biết rằng Nguyễn Tri Hạ là cô gái nhỏ năm đó, cho nên cô ta vẫn tiếp tục lấy chuyện ân tình để đả kích Tư Mộ Hàn.

Cô ta muốn lừa anh về mặt đạo đức và bảo anh cử người đưa cô ta về nước.

Cô ta một mình ở nước ngoài, lạ đất lạ người, không quen với ai cả.

Cô ta không muốn ở lại đây.

Hơn nữa, cô ta bây giờ giống như một tù nhân, bị nhốt trong nhà và không thể đi đâu cả.

Đường Thanh Nhã lại rút sim điện thoại mà Tư Mộ Hàn đã chặn, ném xuống đất, sau đó ngạo mạn hét vào mặt người hầu mà Tư Mộ Hàn thuê để chăm sóc cô ta:

"Đi, đi mua cho tôi sim điện thoại khác! Tôi muốn gọi điện thoại cho anh Mộ Hàn!"

Đường Thanh Nhã rất vui vì Tư Mộ Hàn chỉ hạn chế quyền tự do trong cuộc sống của cô ta, chứ không ngăn cản cô ta mua đồ từ bên ngoài, vì vậy cô ta đã bảo người giúp việc mua cho cô ta một chiếc sim điện thoại.

Nếu một số bị chặn, cô ta sẽ đổi sang số khác và tiếp tục gọi.

Cô ta không tin, cô ta đã khiêm tốn xin lỗi, anh Mộ Hàn sẽ không mềm lòng ư!

Nói thế nào thì cô ta và anh Mộ Hàn đã chung sống với nhau hơn mười năm, anh sẽ không nhẫn tâm đến mức bỏ mặc cô ta cả đời đâu.

Huống chi, cô ta còn có ân tình không thể xóa nhòa với anh, anh cũng sẽ không thật sự lưu đày cô ta cả đời đâu.

Anh Mộ Hàn chắc chắn đã bị con chó cái Nguyễn Tri Hạ kia đe dọa, cho nên mới tàn nhẫn phớt lờ cô ta thôi.

Không sao.

Cô ta đã tính toán thời gian, Nguyễn Tri Hạ sẽ hoàn toàn biến mất trên thế giới này trong vòng một tháng nữa.

Đến lúc đó, anh Mộ Hàn sẽ biết nàng cô ta mới là người anh yêu nhất.

Đường Thanh Nhã tự tin nhếch môi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK