Sau đó, cô sợ mình nói vậy nghe quá giả tạo nên lại vội vã bổ sung thêm một câu: “Em gái à, phụ nữ đẹp nhất không phải ở vẻ ngoài, mà là tâm hồn, cô nghĩ mà xem, cô thật lòng yêu ông chủ nhà có bao nhiêu, anh ta nhất định có thể nhìn thấy tâm hồn cô đẹp bấy nhiêu."
Người phụ nữ được khen có chút xấu hổ, cô ta hơi cụp mắt, đôi má có chút ửng hồng: “Tôi thật sự có thể theo đuổi ông chủ sao? Nhưng tôi chỉ là một người hầu nho nhỏ thôi."
Người phụ nữ có vẻ tự ti.
Nguyễn Tri Hạ như móc tim móc phổi ra mà nói: "Em gái, cô như vậy là không đúng rồi. Cô không thể tự ti, cô phải tự tin lên, như vậy thì ông chủ nhà cô mới có thể nhìn tới vẻ đẹp lấp lánh của cô, huống chi, thích một người, đâu có phân biệt thân phận sang hèn gì đâu."
Người phụ nữ có vẻ đã bị thuyết phục.
Cô ta nhìn đôi má Nguyễn Tri Hạ bị mình cào tổn thương, có chút tự trách nói: “Cái này, tôi xin lỗi nhé, vừa rồi tôi mới khiến cô bị thương."
Nguyễn Tri Hạ không thèm để ý lắc đầu, nói: “Không sao đâu."
Chỉ cần cô ta thả cô đi, cô sẽ không so đo chút tổn thương ấy.
Người phụ nữ thầy Nguyễn Tri Hạ không tức giận, không khỏi cảm thấy con người cô có vẻ rất tốt.
Cô ta giơ tay, đương định cởi thắt dây thừng trên người cho Nguyễn Tri Hạ, vừa mới cởi được tí thì một người đàn ông xăm hình rồng trên cánh tay vội vàng vội chạy xồng xộc vào, nói với người phụ nữ đang muốn cởi dây thừng cho Nguyễn Tri Hạ: "Tiểu Tang, không ổn rồi, ông chủ nhà cô bị người ta đâm bị thương!"
Tiểu Tang nhất thời ngước mắt nhìn về phía người đàn ông kia, không dám tin mà hỏi: "Làm sao có thể? Ai có thể tổn thương đến ông chủ chứ?"
Sau đó cô ta như nghĩ tới điều gì.
Tiểu Tang trừng mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ, đồng thời đứng lên nói: “Là cô có đúng không?"
"Là cô đâm ông chủ bị thương!"
Ông chủ có bản lĩnh cao cường, làm sao có thể bị người ta đâm bị thương.
Nhất định là người phụ nữ này quyến rũ ông chủ, sau đó mượn cơ hội đâm anh ta bị thương!
Nguyễn Tri Hạ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ hung dữ của Tiểu Tang, chỉ cảm thấy cuộc sống không còn gì luyến tiếc.
Sao không thể vào chậm thêm lát nữa hả?
Chỉ chút nữa thôi là cô...
Nguyễn Tri Hạ hoàn toàn không thể nào biện minh.
Chỉ có thể để mặc Tiểu Tang hung dữ trừng mình.
Chuyện cho tới nước này, cô còn gì để nói chứ?
Tiểu Tang nhe răng trợn mắt trừng Nguyễn Tri Hạ: “Đồ đàn bà xấu xa nhà cô! Cô dám khiến ông chủ bị thương! Tôi sẽ không bỏ qua cho cô!"
Tiểu Tang nói xong, lại giơ tay, độc ác cho Nguyễn Tri Hạ một cái tát.
Nguyễn Tri Hạ bị tát cho choáng váng, lỗ tai ong ong, thật sự rất đau...
Người phụ nữ này, trông người thì không lớn, nhưng sức lại rất mạnh.
Nguyễn Tri Hạ liếm khóe môi, không có vẻ gì là sợ hãi nhìn về phía Tiểu Tang, cô nói: “Cô xác định mình không muốn đi gặp ông chủ nhà mình sao? Nếu còn không đi nhanh, đến trễ rồi có thể cô sẽ không được gặp mặt ông chủ nhà cô lần cuối đâu."
"Ôi... ông chủ!"
Tiểu Tang nghe xong những lời Nguyễn Tri Hạ nói, nhất thời hoảng sợ chạy ra ngoài.
Lúc chạy tới cửa, cô ta bỗng nhiên quay ngược trở về, vội vã nói một câu với anh Vũ: "Anh Vũ! Người phụ nữ này thưởng cho các anh chơi đó!"
Anh Vũ nhất thời nở nụ cười đầy bỉ ổi: “Yên tâm đi, em gái Tiểu Tang, anh nhất định sẽ giúp em chăm sóc tốt cho người đẹp này.”
Tiểu Tang cười đầy âm hiểm, sau đó vội vàng chạy ra ngoài.
Nguyễn Tri Hạ nghe xong lời này của Tiểu Tang, thật sự hận không thể giết chết cô ta.
Ở gái điểm đáng chết, cô đi thì đi đi, còn lắm lời vô nghĩa thể làm gì hả!
Tiểu Tang vừa đi, người đàn ông để tiện được gọi là anh Vũ kia mang theo vẻ mặt để tiện ngồi xổm xuống trước người Nguyễn Tri Hạ.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Tri Hạ bị Tiểu Tang đánh sưng, anh Vũ nâng cằm cô lên, cẩn thận nhìn một lát, có chút thương tiếc cảm thán an ủi một câu: "Một gương mặt đẹp thế này, sao Tiểu Tang nỡ lòng nào nhẫn tâm đánh thành thế này hả?”
Nguyễn Tri Hạ hơi quay đầu đi, tránh khỏi bàn tay anh Vũ nắm cằm cô, cô lạnh lùng nói: "Tôi khuyên anh tốt nhất đừng nên chạm vào tôi!"
Anh Vũ nhất thời ồ một tiếng, nhìn cô, nở nụ cười đầy hạ lưu: “Tính tình em gái cũng mạnh mẽ phết, anh đây thích rồi!"
"Nào nào nào, để cho anh hôn một cái."
Nói xong, anh ta trực tiếp củi đầu, muốn hôn lên môi Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ lạnh lùng nhìn anh Vũ rồi cúi đầu, cô bỗng giơ tay chọc vào mắt anh Vũ.
Anh Vũ thật không ngờ Nguyễn Tri Hạ sẽ thoát được khỏi dây thừng, nhất thời che mắt gào khóc.
Nguyễn Tri Hạ vẫn còn bị trói chân, cho nên nhân lúc anh Vũ che mắt, cô lập tức cởi trói cho chân mình.
Cô vừa mới cởi xong dây thừng trói chân thì anh Vũ buông tay xuống, trong tay cầm một con dao, đau đớn nhìn cô nói: “Người phụ nữ chết tiệt, dám làm ông đây bị thương!"
Nguyễn Tri Hạ đứng ở đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh Vũ, cô không thèm để ý mà nhếch khóe môi, cười như không cười nói: “Tôi đã nói rồi, anh không nên chạm vào tối, ai bảo anh. không nghe!"
Tuy Tiểu Tang không hoàn toàn cởi trói cho cô, nhưng lúc anh Vũ vào, Tiểu Tang đã cởi được chút dây thừng rồi.
Sau đó cô hơi xoay cổ tay, lại lợi dụng độ dẻo dai của cổ tay, dễ dàng tránh thoát được dây thừng.
Cho nên cô cố ý nói câu đó, mượn cơ hội Tiểu Tang rời đi, một mình đối phó với người đàn ông này.
Tuy cô mới học đánh đấm không lâu, nhưng cô cũng không phải kẻ vô dụng!
Nguyễn Tri Hạ nhìn anh Vũ cầm con dao trong tay chỉ vào mình, ánh mắt chợt lóe lên, ngay sau đó, dưới tình huống anh Vũ hoàn toàn không dám tưởng tượng, cô trực tiếp nhấc chân đá một cước, đánh bay con dao trong tay anh Vũ.
Anh Vũ chấn động nhìn cổ tay mình, căn bản còn không kịp phản ứng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì trên mặt đột nhiên lại trúng một cước.
Anh ta ngã nhào trên đất, đầu óc choáng váng, mắt nổ đom đóm.
Nguyễn Tri Hạ nhìn anh ta ngã trên đất, cũng không ham chiến, lập tức nhanh chân chạy ra ngoài.