Bọn họ làm sao biết được người phụ nữ đó lại giảo hoạt đến vậy kia chứ.
Ai biết bà ta sẽ nhân lúc tài xế đi toilet, đánh ngất tài xế, sau đó cải trang thành người tài xế đó rồi quay lại xe.
Bọn họ vẫn luôn cố gắng quan sát thật kĩ xem có người nào lạ mặt không, nhưng kết quả là không có bất kỳ người lạ mặt nào tiến lại gần chiếc xe.
Họ nào có biết, trăm người không sót một ai, lại bỏ sót đúng mặt người tài xế đó.
Bốn tay vệ sĩ ai nấy cũng rất thối ruột.
Tư Mộ Hàn đạp mấy người họ mấy cái.
Nhưng vẫn không bõ cơn tức này.
(D)
Hễ nghĩ đến việc Nguyễn Tri Hạ giờ ở đâu anh cũng không biết, anh lại giận đến mức muốn giết người.
“Anh họ! An An đâu? Em nghe nói An An và chị dâu bị bắt cóc rồi, có thật vậy không?"
Đường Ngọc nghe tin xong thì phi như bay tới.
Tư Mộ Hàn tức giận giơ tay đấm Đường Ngọc một cái, miệng quát: "Đều tại người phụ nữ của cậu mà ra hết. Nếu không phải cô ta muốn tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe thì Hạ Hạ cũng sẽ không ra khỏi cửa!"
La An An bị bắt cóc.
Đường Ngọc cũng sốt ruột không kém gì anh.
Vậy mà tự dưng lại bị Tư Mộ Hàn đấm cho cái, điều này lập tức chọn tới lửa giận trong lòng anh ta.
Đường Ngọc nghiến răng hàm sau, mở miệng nói: "Rõ ràng là do người phụ nữ của anh làm liên lụy An An của em!"
“Nếu An An ở cạnh em thì làm gì có chuyện đang yên đang lành lại bị bắt cóc như thế?"
Tư Mộ Hàn khẽ nheo mắt, trừng đôi mắt lạnh lẽo nhìn Đường Ngọc, thái độ như thể muốn xé nát anh ta ngay tức khắc vậy.
Đường Ngọc cũng không chịu thua trừng mắt đáp trả.
Cuối cùng vẫn là Quan Diêm bước tới giảng hòa giúp hai người.
“Cậu chủ, cậu họ, giờ không phải lúc chúng ta trách móc xem ai đúng ai sai, việc cấp bách cần làm bây giờ là phải mau chóng tìm ra mợ chủ và cô La."
Quan Diêm nhận ra cậu chủ nhà mình cứ gặp chuyện liên quan đến mợ chủ là lại biến thành người mất hết lý trí.
May mắn anh ta vẫn còn lý trí.
Tư Mộ Hàn ổn định lại cảm xúc.
Anh nhớ ra trước đó, sau lần Mộc Quý Bạch bắt Nguyễn Tri Hạ đi, anh đã cho cài thiết bị theo dõi vị trí trên điện thoại Nguyễn Tri Hạ.
Anh vội vàng gọi điện cho Hướng Dương, kêu anh ta lập tức dùng vệ tinh xác định tọa độ nơi Nguyễn Tri Hạ bị đưa đến.
Hướng Dương đang tất bật chạy việc trong công ty, sau khi nhận được điện thoại của Tư Mộ Hàn, anh ta lập tức mở vệ tinh xác định vị trí, cuối cùng cũng tra ra được điện thoại di động của Nguyễn Tri Hạ đang ở đâu. Nơi cuối cùng cô xuất hiện là trong một bãi phế liệu ở bến tàu Phương Đông Hàng Châu.
Thời điểm Nguyễn Tri Hạ tỉnh lại, cô phát hiện mình và La An An đã bị trói vào một cái cột sắt.
Bốn phía xung quanh toàn là mùi xăng.
Mùi cực nồng, khiến người ta cay mũi kinh khủng.
Nguyễn Tri Hạ nhìn quanh khắp nơi, xung quanh chỉ toàn là những cái bánh xe bị vứt bỏ và các loại phế liệu linh tinh khác.
Nhìn vậy thì chắc hẳn đây là một xưởng trang trí ô tô bị bỏ hoang.
“An An, dậy mau..."
Cô dùng chân đá đá vào người La An An vẫn còn hôn mê kia.
Đôi mắt La An An khẽ động, từ từ mở ra rồi nhìn quanh bốn phía, cô ấy ngẩn người, mãi một lúc lâu sau mới phản ứng lại được. Hai người đã bị ai đó bắt cóc rồi đưa tới đây.
“Hạ Hạ, hình như chúng ta bị bắt cóc rồi."
La An An nói với điệu bộ khóc không ra nước mắt.
Nguyễn Tri Hạ cũng không biết nói gì, chẹp miệng một cái.
Cái gì mà hình như chứ?
Này chính xác là bị bắt cóc rồi còn gì.
“Hạ Hạ, đừng sợ, chúng ta sẽ thoát ra ngoài."
La An An nói, hai chân cô ấy vẫn không ngừng run rẩy.
Nguyễn Tri Hạ nhìn La An An sợ tới mức hai chân run bật bật thế kia, nhưng vẫn cứng miệng nói ra lời này.
Tự dưng cô lại cảm thấy buồn cười.
Cô nói: "An An, tớ không sợ đâu. So với tớ thì, cậu mới là người sợ thì phải."
Mà thực tế thì.
Nguyễn Tri Hạ thực sự không sợ thật.
Mấy chuyện kiểu như bắt cóc thế này, cô không phải mới gặp lần đầu.
Nói chung là đã từng có kinh nghiệm rồi nên cô không thấy sợ lắm.