Nguyễn Tri Hạ rùng mình sợ hãi trước lời nói của Mặc Thâm.
Người đàn ông này không định làm thật đấy chứ?
Nếu là dọa...
Cô có thể chạy trốn không...
Thật đáng sợ.
"Anh bảy, anh đang?"
Thiếu niên có khuôn mặt non trẻ vô cùng ngạc nhiên khi thấy anh bảy của mình bể Nguyễn Tri Hạ ra ngoài.
Phải biết rằng anh bảy của anh ta không muốn bất cứ ai ngoại trừ cô gái bạch nguyệt quang năm đó.
Tại sao hôm nay anh bảy lại chủ động bể một người phụ nữ?
Thực sự rất mới lạ.
"Từ nay cô ấy sẽ là chị bảy của cậu!"
Mặc Thâm có tâm trạng không tồi nói với thiếu niên kia.
Thiếu niên: "!"
Chị bảy?
Nà ní!
Anh bảy muốn ngoại tình sao?
Không đúng.
Anh bảy quên cô gái bạch nguyệt quang rồi giành phụ nữ với em trai mình?
Nguyễn Tri Hạ bị khiêng trên vai khiến dạ dày của cô vô cùng khó chịu.
cũng không biết người đàn ông này đang đưa cô đi đâu.
Cô bị treo ngược khiến máu dồn hết lên mặt.
Lúc này cô hơi chóng mặt.
"Tôi nói này, anh có thể đặt tôi xuống được không, tôi sắp nôn rồi."
Thật sự rất khó chịu.
Người đàn ông này có thể thay đổi tư thế được không?
Mặc Thâm dừng lại và để cô xuống đất, suýt chút nữa đã làm cô ngã xuống.
Nguyễn Tri Hạ ổn định cơ thể, vô cùng buồn bực.
Cô có thể về nhà không.
Người đàn ông này thật khủng khiếp, cô hơi sợ.
Trước khi Nguyễn Tri Hạ có thể thở bình thường, Mặc Thâm lại khiêng cô lên.
Nhưng lần này không phải lộn ngược.
Mà là bế cô thẳng đứng như ôm một đứa trẻ...
Bằng một tay...
Nguyễn Tri Hạ đột nhiên cảm thấy mình như đang cao hơn cả bầu trời.
Bởi vì nơi này chỗ nào cũng có cây, cô bị Mặc Thâm ôm như vậy khiến đầu đập vào ngọn
cây.
Nhìn thấy khuôn mặt bé nhỏ sắp đụng vào ngọn cây lớn, Nguyễn Tri Hạ kinh hồn cúi xuống.
Nhìn thấy mặt đất lộn ngược, cô thực sự cảm thấy sắp chết rồi.
Nguyễn Tri Hạ không biết cô đã bị Mặc Thâm bế đi bao lâu.
Cuối cùng cũng đến một tòa nhà cổ đặc biệt.
Hơi giống lâu đài ở Rome.
Ngôi nhà ở ngay giữa rừng cây.
Mặc Thậm ném Nguyễn Tri Hạ lên ghế sô pha và ra lệnh cho người hầu tắm rửa sạch sẽ cho cô.
Tắm rửa sạch sẽ cho cô?
Để làm gì?
Đây là?
Nhưng Nguyễn Tri Hạ không giãy giụa.
Dù sao thì cô cũng không quen thuộc với nơi này, giãy giụa cũng vô ích.
Tốt nhất là nên quan sát một chút, sau đó lên kế hoạch sau.
Hai người hầu dẫn Nguyễn Tri Hạ đến một bồn tắm lớn.
Nguyễn Tri Hạ thấy người hầu sắp cởi quần áo cô thì vô thức ôm lấy mình, sau đó vội vàng nói: "Mấy người đi ra ngoài đi, tôi tự làm."
Hai người hầu không nhúc nhích.
Biểu thị sẽ không nghe lời cô.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy phiền não.
Ngoại trừ Tư Mộ Hàn, cô chưa từng bị nhìn khi đang tắm, thật sự rất xấu hổ.
Tất nhiên là trừ lúc còn bé.
"Hai người quay người sang chỗ khác."
Nếu không đuổi được thì quay lưng chắc là được chứ nhỉ?
Người hầu lập tức ngoan ngoãn quay lại.
Nguyễn Tri Hạ nhìn xung quanh, hoàn toàn không có khả năng trốn thoát.
Cô có chút bất lực.
Ở dưới hiên nhà của người khác thì phải cúi đầu.
Nguyễn Tri Hạ biết nếu cô không tắm thì sẽ có người giúp cô tắm.
Cô không giãy giụa vô ích, tự cởi bỏ quần áo và ngồi xuống bồn tắm.