Dường như đối phương đã biến mất khiến bọn họ không thể tra ra được.
Không ngờ năm năm sau, đám người đó lại xuất hiện. Nhưng bọn họ vẫn không tra ra được một chút đầu mối nào.
Cảm giác bất lực này thực sự khiến Lãnh Thiếu Khiêm rất buồn bực.
“Lão tử, bình tĩnh một chút. Mục đích của đối phương là anh, chỉ cần anh vẫn còn sống, kẻ đó nhất định sẽ còn ra tay”
Tư Mộ Hàn đặt cây bút đang phê duyệt tài liệu trong tay xuống, ngước mắt lên nhìn Lãnh Thiếu Khiêm, đôi mắt đen sâu thẳm đầy vẻ lạnh lùng, rất khó đoán.
“Nhưng em nghe nói chị dâu đã vì chuyện đó mà bị thương.” Lãnh Thiếu Khiêm lại nói.
“Là anh không bảo vệ được cô ấy” Tư Mộ Hàn rũ mắt xuống, một tia tự trách và áy náy xẹt qua mắt anh.
“Anh ba, anh vẫn ổn chứ?” Lãnh Thiếu Khiêm chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của Tư Mộ Hàn nên không khỏi lo lắng.
Tư Mộ Hàn nheo mắt lại, xua tay đáp: “Anh không sao.”
Sau đó anh lại nói: “À đúng rồi, anh nhớ bên công ty em có hợp tác dài hạn với Hoa Khê, em hãy nói với bên Hoa Khê, bảo họ tuyển dụng một thực tập sinh.”
“Bảo Hoa Khê tuyển thêm một thực tập sinh ư?” Lãnh Thiếu Khiêm khó hiểu.
Tư Mộ Hàn giải thích: “Ừm, cho chị dâu em”
Lãnh Thiếu Khiêm lập tức trợn tròn mắt: “Anh ba, anh đang đánh tiếng mở cửa sau cho chị dâu ư?”
Đây có còn là anh ba làm việc gì cũng có nguyên tắc của mình không vậy, Lãnh Thiếu Khiêm thầm nghĩ.
Tư Mộ Hàn nhướng mày, tỏ ra đầy tự hào: “Vợ anh có năng lực.”
Lãnh Thiếu Khiêm vô thức che mắt mình lại.
Sao tự nhiên lại thấy anh ba mình phát sáng như vậy nhỉ?
Sao lại chói mắt đến vậy?
Chẳng lẽ đây là show ân ái trong lời đồn ư?
Lãnh Thiếu Khiêm rùng mình.
Đời này, còn lâu mình mới chung thủy một lòng với một người phụ nữ. Anh ba mình sắp tới cấp bậc “thế nổ” rồi, đàn ông đã có vợ thật đáng sợ, động một tí là “vợ anh vợ anh”, đang ức hiếp người không có vợ đấy hả, Lãnh Thiếu Khiểm thầm nghĩ.
“Em biết rồi, em sẽ dặn dò bên Hoa Khế”
Lãnh Thiếu Khiêm cảm thấy lúc này không nên ở lại đây lâu, vẫn nên về lại cái ổ chó” của mình còn hơn. Cẩu lương ư, hứ, người ta không cần đâu nhé!
Lúc Tư Mộ Hàn quay về, Nguyễn Tri Hạ đang ở ngoài sân thượng, nằm trên chiếc ghế đan bằng mây, ngắm phong cảnh một cách tẻ nhạt.
Nghe tiếng bánh xe lăn, cô bèn quay đầu lại, vui vẻ mỉm cười với Tư Mộ Hàn: “Anh qua đây di."
Lúc này Nguyễn Tri Hạ thật giống một cô vợ nhỏ đang đợi chồng về, vẻ mặt vui mừng hạnh phúc đó khiến lòng người vô cùng ấm áp.
Tư Mộ Hàn bèn lăn xe đến chỗ cô, vươn tay ra ôm cô, đặt lên đùi mình rồi ôm chặt lấy.
Anh khẽ vuốt ve mái tóc đen nhánh mềm mại, suôn mượt của cô, trong giọng nói trầm thấp không giấu được vẻ chiều chuộng, sủng nịch hỏi cô: “Hôm nay em có ngoan ngoãn nghe lời không?”
Nguyễn Tri Hạ gật đầu như một em bé ngoan: “Có, em ăn cơm rất đúng giờ, không chạy lung tung đi đâu cả.”
Cô ngoan ngoãn như một đứa trẻ muốn có được sự khích lệ của người lớn, đôi mắt cười cong cong như trăng lưỡi liềm, vô cùng xinh đẹp.
“Thật ư?” Tư Mộ Hàn nhìn cô, tỏ vẻ không tin tưởng lắm.
Cô ngước mắt lên, chớp chớp đôi mắt to tròn, tỏ ra rất ngây thơ vô tội đáp: “Còn thật hơn cả trân châu.”
Tư Mộ Hàn khẽ cười, bàn tay to lớn lại vuốt ve mái tóc cô: “Không được để anh lo lắng, biết chưa?”
Nguyễn Tri Hạ rất tự nhiên và nép vào lòng anh, đáp: “Vâng, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”
Em chỉ hơi kích động một chút thôi, cô thầm nhủ.
Tư Mộ Hàn liếc mắt nhìn bả vai cô, ánh mắt thâm trầm sâu xa.
“Em có đau không?”
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu.
“Lần sau không được như vậy nữa.” Trong điệu của Tư Mộ Hàn ẩn chứa một chút áy náy và tự trách.
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, có vẻ như điều này luôn đúng.
Nguyễn Tri Hạ không khỏi ôm anh chặt hơn, vùi đầu vào ngực anh, nghe tiếng đập mạnh mẽ của trái tim anh, nhẹ giọng nói: “Em thật sự không sao, anh đừng lúc nào cũng day dứt về chuyện đó nữa.”
Rốt cuộc người đàn ông này còn định tự trách bao lâu nữa đây?
Đúng là ngốc quá.
Tư Mộ Hàn không nói gì, chỉ vòng tay ôm chặt vai cô, kéo cô vào lòng.
Hai người họ cứ ôm nhau như vậy gần nửa tiếng đồng hồ.
Cuối cùng Nguyễn Tri Hạ không chịu được nữa bèn đẩy Tư Mộ Hàn ra.
“Được rồi, còn ôm nữa chúng ta sẽ biến thành một bức tượng luôn đấy.” Cô nói đùa.
“Vậy cũng không tồi.” Tư Mộ Hàn lại thấy có thể cùng cô biến thành một bức tượng, cả đời đều ở bên nhau là một chuyện rất tuyệt vời.
Nguyễn Tri Hạ hết nói nổi, bèn đổi chủ đề: “À đúng rồi, hôm nay anh ở ngoài cả ngày, anh đi đâu vậy?”
Kể ra thì đây là lần đầu tiên Nguyễn Tri Hạ thấy Tư Mộ Hàn ra ngoài cả ngày không về nhà.
Bình thường có phải đi học, lúc về trời đều đã tối rồi.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bình thường Tư Mộ Hàn sẽ đi đâu.
Hơn nữa còn không đưa cô đi, khá thần bí.
Rốt cuộc anh đang làm gì, Nguyễn Tri Hạ không khỏi nảy sinh lòng hiếu kỳ.
“Anh đi gặp một người bạn” Tư Mộ Hàn trả lời một cách mơ hồ, không nói thật cho cô biết.