Ban đầu anh không nói cho cô biết sự thật là vì không tin tưởng cô.
Bây giờ anh không nói cho cô biết là vì không muốn để cô dính líu đến.
ID
“Ồ?” Rõ ràng là Nguyễn Tri Hạ hơi thất vọng.
Gặp bạn bè gì mà gặp cả ngày? Hơn nữa hình như anh không có ý định đưa cô đi gặp bạn mình?
Tư Mộ Hàn biết Nguyễn Tri Hạ lại sắp giận dỗi, nếu là bình thường anh có thể sẽ lập tức dỗ dành cô, nói cho cô biết lý do. Nhưng hiện giờ vẫn chưa đến lúc. Anh không muốn đến lúc cuối cùng đám người đó sẽ chú ý đến Nguyễn Tri Hạ, vì thế chuyện của anh, cô biết càng ít càng an toàn.
Tư Mộ Hàn xoa đầu cô, hôn nhẹ lên mái tóc cô, nói: “Sau này nếu có thời gian anh sẽ đưa em đi gặp bọn họ.”
Nguyễn Tri Hạ bĩu môi, gật đầu: “Ừm.”
Cô vẫn không vui nhưng không còn buồn bực như vừa rồi nữa. Nghĩ kỹ lại, Tư Mộ Hàn không muốn đưa cô đi gặp bạn mình hơn là có lý do của anh, cô không cần để bụng và tính toán chuyện đó. Dù sao cô cũng đã gả cho anh, anh cũng đối xử với cô rất tốt, thế nên cô không có gì để bất mãn cả.
Sau khi đã suy nghĩ thông suốt, tâm trạng Nguyễn Tri Hạ lại tốt lên.
Cô chủ động ôm eo anh, cắn nhẹ lên cằm anh, bày tỏ tình cảm của mình một cách lặng lẽ.
Tư Mộ Hàn thấy tâm tình cô đã tốt lên, không khỏi mỉm cười.
->
Sáng hôm sau, Nguyễn Tri Hạ nhận được điện thoại của hiệu trưởng, nói bên Hoa Khuê thích ý tưởng thiết kế của cô nên đặc biệt thêm một thực tập sinh vào danh sách, bảo cô sau Tết đến công ty báo danh.
Nguyễn Tri Hạ gần như bật cười, vui sướng đến độ ôm điện thoại hôn hít mấy cái liền.
Lúc Tư Mộ Hàn bước vào đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng đó, anh không khỏi cau mày: “Em
sao thế?”
Nguyễn Tri Hạ vừa nhìn thấy Tư Mộ Hàn liền phấn khích chạy đến bên cạnh anh, vui sướng nói: “Tư Mộ Hàn, em được thực tập ở Hoa Khê rồi.”
Có rất vui!
Nguyễn Tri Hạ chỉ hận không thể tuyên bố cho cả thế giới này biết rằng, cuối cùng cô cũng được đến Hoa Khê thực tập rồi!
Có thể không lâu nữa cô sẽ trở thành một nhà thiết kế của Hoa Khê.
Nghĩ thôi đã thấy rất vui vẻ.
Tư Mộ Hàn nhìn nụ cười không cách nào che giấu được của Nguyễn Tri Hạ liền lập tức cảm thấy bản thân cũng như được vui lây.
Điều cô mong muốn chỉ đơn giản như vậy, chẳng qua chỉ là một vị trí thực tập cũng có thể khiến cô vui vẻ đến mức cười tươi như hoa.
Đúng là một cô gái ngốc dễ thỏa mãn.
“Được rồi, vết thương của em vẫn chưa lành hẳn, không được chạy nhảy lung tung.”
Vui thì vui nhưng thấy Nguyễn Tri Hạ đang đi chân trần, còn nhảy cẫng lên, Tư Mộ Hàn vẫn không thể không lên tiếng nhắc nhở.
“Vâng.”
Nguyễn Tri Hạ lập tức bình tĩnh trở lại, ngoan ngoãn đứng im tại chỗ, nở nụ cười xán lạn lộ ra tám chiếc răng trắng đều xinh xinh.
Lúc cô cười lên hai bên khóe miệng sẽ có hai chiếc lúm đồng tiền khá sâu, mắt và mày đều cong cong cùng hàm răng trắng đều, trông rất tự nhiên và xinh đẹp.
Nụ cười của Nguyễn Tri Hạ cực kỳ có sức cuốn hút và “lây lan”, luôn khiến người ta bất giác muốn cười theo.
Tư Mộ Hàn bất lực kéo khóe miệng lên, không có một chút khả năng miễn dịch với nụ cười của cô.
“Em phải dưỡng thương cho tốt, sau Tết em phải đi thực tập rồi, sau này em cũng sẽ là một nhân viên cống hiến cho xã hội rồi đúng không?” Nguyễn Tri Hạ cười khúc khích, nói.
Tư Mộ Hàn bình tĩnh nhìn cô, không đáp lời.
Một cô gái đáng yêu, bất kể cô ấy có làm gì cũng vẫn đáng yêu như thế.
Đôi mắt của Tư Mộ Hàn như được đeo thêm một chiếc kính lúp, một hành động nho nhỏ của Nguyễn Tri Hạ đều được anh phóng to lên, sau đó nhìn thế nào cũng thấy rất vừa lòng.
Cái gọi là “Người tình trong mắt hóa Tây Thi” hẳn là như vậy.
Nguyễn Tri Hạ đang rất vui sướng, còn Nguyễn Tử Nhu lại khá thảm.
Nguyễn Thiện Dân bỗng nhiên tìm đến, Đinh Uyển Du còn tưởng là ông ta đến để đưa hai mẹ con bà ta về, nhưng ai ngờ lại chỉ nhận được một cái bạt tai của ông ta.
Cái tát của Nguyễn Thiện Dân mạnh đến nỗi khiến bà ta choáng váng cả đầu óc.
Đinh Uyển Du che một bên má vừa bị tát, tức giận trừng mắt với Nguyễn Thiện Dân: “Ông làm gì vậy?”
Khuôn mặt của Nguyễn Thi Dân hiện lên vẻ hung ác, ông ta nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Bà hỏi tôi làm gì ư? Còn tôi lại muốn hỏi bà, bà đã làm gì Uyển nhi? Bà lấy đoạn video đó ở đâu?”