Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một người mặc đồ đen đang quỳ phía sau người đàn ông khẽ cúi đầu, cung kính ngẩng đầu nhìn người đàn ông, rồi lại sợ hãi cúi đầu xuống, hắn ta nặng nề gật đầu nói: "Đúng vậy. Theo tin tức từ nước M, người đó đã thành công, cuộc phẫu thuật của Tư Mộ Hàn đã thất bại." 

"Tin tức có chính xác không?" 

Người đàn ông đột ngột quay lại, chiếc mặt nạ đầu lâu trông đặc biệt đáng sợ trong căn phòng tối. 

"Thuộc hạ đã cử người đến bệnh viện để xác nhận, Tư Mộ Hàn thực sự đã chết." 

Người đàn ông cậu môi phất tay với người mặc đồ đen: "Tốt lắm, lui ra ngoài đi" 

Người áo đen lập tức cung kính gật đầu, cúi người lui ra ngoài. 

Sau khi người mặc đồ đen rời đi, người đàn ông đeo mặt nạ đầu lâu cười lớn, tiếng cười đó xen lẫn sự kiêu ngạo và đắc ý. 

"Mạn Mạn, cuối cùng cũng đã giải quyết xong mọi chuyện." 

Ông ta nở nụ cười trầm thấp, như thể rất hả hê, lại như thể rất cô đơn. 

"Mày giết con tao, tao cũng giết con mày. Chúng ta thật sự không nợ ai nữa." 

Giọng nói trầm ấm của ông ta có một sự đau buồn không thể nhận ra. 

“Nhưng Mạn Mạn..." 

Người đàn ông đột nhiên nhìn về một góc tối của căn phòng, đôi mắt nâu lộ ra bên ngoài chiếc mặt nạ, mang theo ý tứ hàm xúc không thể giải thích được, ông ta lạnh lùng hỏi: "Sao em vẫn thờ ơ như vậy?" 

Trong một góc tối, trên chiếc xe lăn, một người phụ nữ có khuôn mặt hốc hác đang ngồi trên đó. 

Trên khuôn mặt dịu dàng và dễ chịu, đôi mắt của bà nhắm chặt, khóe mắt dõi theo câu hỏi của người đàn ông, một dòng nước mắt trong veo tuôn rơi. 

Người đàn ông không nhìn thấy, trước đó bà ấy cũng như vậy, giống như một đồ đần độn, không hề có tri giác. 

Đừng nói gì đến việc trả lời ông ta. 

Ông ta dường như đã quen với điều đó, và dường như cũng chịu đủ rồi. 

Ông ta nói: "Mạn Mạn, anh đã đợi đủ và đã chịu đựng đủ rồi. Nếu em vẫn không chịu tỉnh lại, vậy thì anh sẽ khiến người nhà họ Tư mà em quan tâm nhất sẽ chôn cùng em” 

Trong căn phòng im lặng, người phụ nữ ngồi trên xe lăn giống như đang ngủ, không hề thức dậy vì lời đe dọa của người đàn ông. 

Bấy giờ, Tư Mộ Phi đang ở nước ngoài để bàn bạc về dự án tiền tỷ. 

Khi nhận được cuộc gọi từ mẹ mình báo Tư Mộ Hàn đã ra đi, cô ấy gần như nói rằng điều đó là không thể. 

Lão tam mất rồi, làm sao có thể như thế được? 

Có đánh chết thì Tư Mộ Phi cũng không thể tin được. 

Nhưng không còn cách nào, mẹ cô ấy vừa khóc vừa nói, Tư Mộ Phi đành dùng điện thoại di động xem tin tức trong nước. 

Khi nhìn thấy tin tức trên điện thoại có nội dung "Tư Mộ Hàn qua đời vì bạo bệnh", Tư Mộ Phi chỉ nghĩ đó là điều vô lý, cô ấy vẫn không tin. 

Sau đó, cô ấy gọi cho Tư Mộ Hàn, nhưng đầu dây bên kia biểu thị đã tắt máy. 

Tư Mộ Phi cau mày và gọi cho Quan Diêm. 

Khi Quan Diêm đích thân nói với Tư Mộ Phi rằng Tư Mộ Hàn đã mất, điện thoại của Tư Mộ Phi rời khỏi tay cô ấy trong kinh hãi. 

Cô ấy ngây ngốc đứng trên đường phố nước ngoài nhìn dòng người qua lại, hai mắt đỏ hoe, cố nén nước mắt sắp trào ra, ngẩng đầu nhìn bầu trời. 

Lão tam mất rồi ư? 

Tư Mộ Phi nắm chặt tay, không muốn tin vào sự thật này. 

Nhưng Quan Diêm đã chính miệng nói, làm sao có thể sai được? 

Tư Mộ Phi lập tức cúi người nhặt điện thoại trên mặt đất, chặn một chiếc taxi, trực tiếp đến sân bay. 

Cô ấy phải quay lại và trực tiếp xác nhận sự thật này! 

Trên đường đến sân bay, Tư Mộ Phi nằm mơ cũng không ngờ rằng mình lại gặp Phó Cửu, người bạn trai đầu tiên của cô ấy, người đã từng chiếm một phần rất quan trọng trong cuộc đời cô ấy. 

Tư Mộ Phi đã nghĩ đến nhiều cảnh đoàn tụ với Phó Cửu, nhưng chưa bao giờ nghĩ đó lại là một cảnh trớ trêu như vậy. 

Trong phòng soát vé. 

Anh ta đang ôm một cô gái nhỏ với khuôn mặt duyên dáng và ngây thơ, trông như chỉ mới ngoài hai mươi tuổi, đứng ở cửa sổ soát vé bên cạnh. 

Anh ta đang ôm một chiếc vali lớn trong một tay, tay kia vòng qua eo của cô gái nhỏ. 

Và cô bạn gái nhỏ của anh ta như một chú chim nấp trong vòng tay anh ta, nở một nụ cười rất ngọt ngào, cái miệng nhỏ nhắn của cô ta mở ra đóng lại, như thể đang nói điều gì đó với anh ta. 

Hình ảnh ngọt ngào đến mức khiến người ta phải ghen tị, đố kỵ. 

Đúng rồi. 

Là ghen tị. 

Cô ấy biết Phó Cửu khi cô mười sáu tuổi, khi anh ta mười bảy tuổi. 

Lúc đó, Phó Cửu vẫn còn là một cậu bé ít nói, nhút nhát và luôn đỏ mặt khi bị cô ấy trêu chọc. 

Lúc đó anh ta càng ngại, cô lại càng trêu chọc. 

Mà anh ta cũng giống như thuận theo tự nhiên và ở bên cô ấy. 

Cuối cùng, cô ấy vẫn không biết lý do tại sao họ lại chia tay. 

Trong suốt bao năm xa cách, không phải cô ấy không nghĩ đến việc tìm anh ta. 

Nhưng anh ta đã chia tay mà không nói một lời và đi ra nước ngoài. 

Tự nhiên, trong lòng cô ấy rất hận. 

Cho nên lòng kiêu hãnh của cô ấy đã khiến cô ấy không thể đi tìm anh ta trong suốt bao nhiều năm qua. 

Có lẽ ánh mắt của Tư Mộ Phi quá nóng bỏng, hai người vẫn đang ngọt ngào kia không hẹn mà cùng nhìn về phía cô ấy. 

Nhìn thấy Tư Mộ Phi đang đứng đó nhìn chằm chằm vào mình, đôi mắt chói lọi như trăng sáng của Phó Cửu bất giác co rút lại, bàn tay đang kéo hành lý của anh ta nắm chặt lại. 

Nhìn thấy Tư Mộ Phi tỏa sáng, quyến rũ và động lòng người như mọi khi, ánh mắt Phó Cứu trở nên hơi đờ đẫn hoảng hốt. 

Một số kí ức mà anh ta đã chôn sâu trong tiềm thức bỗng được đào lên. 

Trong lòng hiện lên một cơn đau nhói dày đặc. 

Năm năm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK