Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám người cực kỳ kính trọng chào:

"Anh hai."

"Anh hai."

"Anh hai."

Giọng nói ba người cực kỳ dõng dạc đồng đều, giống như bọn họ đã từng luyện tập vô số lần.

Nguyễn Tri Hạ thấy Tư Mộ Hàn đứng lên, vội vàng đứng lên theo.

Cô lễ phép chào 'anh hai.'

Đồng thời, cô cẩn thận nhìn về phía Hoắc Thì Sanh.

Cái nhìn này thật sự khiến cô phải kinh diễm.

Cô từng thấy loại hình tuấn tú đẹp trai như Tư Mộ Hàn, thấyloai hình tà mị như Mặc Thâm.

Hiện tại gặp Hoắc Thì Sanh, Nguyễn Tri Hạ mới rõ ràng nhận thức được một điều, cái gì gọi là hormone di động, quả thực chính là một người đàn ông như dã thú.

Một ánh mắt mang theo tính xâm lược cuồng dã cùng tà mị.

Hoắc Thì Sanh này giống như tướng quân thời cổ, khiến cho người ta có cảm giác hô phong hoán vũ, khí thế duy ngã độc tôn.

Giống như dã thú trong rừng rậm, thuộc loại mang đến cảm giác hung mãnh máu tanh, khiến cô không dám nhìn thẳng.

Cô vội vàng chuyển tầm mắt, muốn nhìn về nơi khác.

Tầm mắt vừa chuyển, bỗng thấy được Phó Lương đứng ở bên cạnh Hoắc Thì Sanh, trên người mặc lễ phục dạ hội trễ vai, vẻ mặt lạnh lùng.

Ánh mắt Nguyễn Tri Hạ hơi ngẩn ra.

Nhìn Phó Lương khí chất trong veo lạnh lùng đứng ở bên cạnh Hoắc Thì Sanh cuồng dã cao ngạo, trong đầu cô nhất thời hiện lên năm chữ, người đẹp và dã thú.

Khoan hãy nói, nhìn kỹ, đúng là như vậy thật.

Phó Lương là một người đẹp băng sương hiếm gặp.

Mà Hoắc Thì Sanh lại là người đàn ông mang đậm tính xâm lược.

Cô đã nghĩ tới, một nửa kia của Phó Lương sẽ là loại hình gì.

Phải là người đàn ông gì, mới có thể khiến cho người lạnh lùng như Phó Lương động lòng?

Là loại công tử dịu dàng hay tổng giám đốc bá đạo hoặc là loại hình cún con, sói con dạng cún miệng còn hôi sữa đang thịnh hành hiện tại.

Cô chưa bao giờ nghĩ tới người đó sẽ là loại toàn thân tản ra khí thế ‘tôi muốn chinh phục em’ như Hoắc Thì Sanh này.

Rõ ràng là tổ hợp mâu thuẫn, nhưng lại cho người ta có cảm giác trời sinh một đôi.

Cô đột nhiên muốn buôn chuyện tìm hiểu về hai người này.

Tống Thanh Phong nhìn Hoắc Thì Sanh dẫn theo một người phụ nữ đến, vẻ mặt kia, khỏi nói kinh ngạc chấn động cỡ nào.

Anh ta kích động nói: "Anh hai, đừng nói với em đây là chị dâu nhé?"

Tâm tình Hoắc Thì Sanh không tệ, còn cười gật đầu đáp: "Ừ, đây là chị hai của em, nhanh chào đi."

Tống Thanh Phong nhất thời há hốc mồm... thần mắng một câu, thật sự cảm thấy cột máu của mình đã về không rồi.

"Anh hai, hôm nay là ngày Cá tháng Tư đúng không?"

Tống Thanh Phong đã hơi phát điên.

Hôm nay ngày Cá tháng Tư chắc luôn.

Nếu không anh hai phong lưu thành tính cũng sẽ không dẫn bạn gái đến tham gia tụ hội của anh em bọn họ?

Đám người này đều bị ma ám sao?

Đến để ngược cẩu độc thân là anh ta đúng không?

Phó Lương là bị ép tới.

Đối với anh em của Hoắc Thì Sanh, cô ấy khinh thường làm quen, cũng không muốn làm quen.

Nếu được, cô ấy không hề muốn dung nhập vào thế giới của Hoắc Thì Sanh.

Nhưng Hoắc Thì Sanh cường thế, không để cho cô ấy từ chối, trực tiếp dẫn cô ấy đến.

Lúc nghe thấy Hoắc Thì Sanh nói với Tống Thanh Phong mình là chị dâu bọn họ, trong cặp mắt trong trẻo lạnh lùng của cô ấy thoáng qua chút cáu giận, giống như không h muốn người ta biết đến mối quan hệ của hai người.

Cũng may từ trước đến giờ cô ấy đã quen với mọi việc không liên quan đến mình rồi.

Cô ấy giống như một người ngoài, mặc cho đám người Tống Thanh Phong đánh giá cũng không thay đổi sắc mặt.

Mãi cho đến khi ánh mắt cô ấy rơi vào Nguyễn Tri Hạ bên cạnh Tư Mộ Hàn, đôi con ngươi trong nháy mắt hơi ngơ ra.

Nhưng cũng chỉ là trong khoảnh khắc lại khôi phục sự bình tĩnh.

Suýt nữa đã quên, Tư Mộ Hàn và Hoắc Thì Sanh biết nhau, Hạ Hạ đương nhiên cũng ở đây.

Chỉ có điều trong lòng cô ấy vẫn ít nhiều có chút khó thích ứng ứng.

"Chị hai."

Tống Thanh Phong sau khi chắc chắn lời Hoắc Thì Sanh là thật, anh ta quy củ hô to: "Chào chị dâu."

Phong Hướng Dương cũng hô theo: “Chào chị dâu."

Tư Mộ Hàn chỉ khẽ gật đầu với Phó Lương, xem như chào hỏi.

Tính tình Phó Lương lạnh nhạt, đối với cái gì cũng lạnh nhạt như nhau.

Cô ấy chỉ hơi gật đầu, đáp lại đám người Tống Thanh Phong, ngoài ra không nói gì thêm.

Tống Thanh Phong thấy Phó Lương lạnh lùng như vậy, ánh mắt cực kỳ cổ quái, trong lòng đang nghĩ xem làm sao gần đây khẩu vị của anh hai nhà mình lại lạ lùng như vậy, đây là đổi khẩu vị à?

Có điều nhìn chị dâu, hình như không mặn nồng với anh hai lắm?

Tống Thanh Phong nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn không dám nói thẳng.

Mấy người lại lần nữa ngồi xuống.

Rất nhanh, Lãnh Thiếu Khiêm dẫn Vu Tiểu Manh trở lại.

Khi thấy Hoắc Thì Sanh dẫn Phó Lương, mà bên cạnh Phong Hướng Dương có thêm Lộ Nhất Nhất, vẻ kinh ngạc trên mặt Lãnh Thiếu Khiêm không kém gì Tống Thanh Phong.

Anh ấy nhìn về phía Hoắc Thì Sanh và Phó Lương, thăm dò hỏi: "Anh hai, đây là chị dâu sao?"

Hoắc Thì Sanh gật đầu.

Lãnh Thiếu Khiêm kinh hãi trợn trừng mắt, theo bản năng nhìn Phó Lương một cái.

Phó Lương lạnh lùng ngồi đó, cao ngạo như đóa hàn mai nở rộ, yên lặng không quan tâm đnế người và vật xung quanh.

Hoắc Thì Sanh thấy ánh mắt Lãnh Thiếu Khiêm rơi vào trên người Phó Lương vượt qua hai giây, anh nhất thời lên tiếng nhắc nhở:

"Được rồi, lão tứ, cậu còn nhìn chằm chằm chị dâu cậu nữa, anh hai cậu sẽ ghen đấy."

Lãnh Thiếu Khiêm vội vàng dời tầm mắt, khụ khụ, che giấu vẻ xấu hổ trên mặt.

Anh ấy chỉ tò mò nên mới nhìn thêm vài lần, anh hai thật đúng là keo kiệt.

Có điều, chị dâu thật sự là một người đẹp băng sương.

Anh ấy tiến vào cũng được một phút rồi nhưng chưa thấy người hé miệng cười lấy một lần.

Lãnh Thiếu Khiêm quay đầu, nhìn về phía Phong Hướng Dương, há miệng đang muốn hỏi thì Phong Hướng Dương đã chủ động nắm tay Lộ Nhất Nhất, chính thức giới thiệu với mấy người anh của mình:

"Anh hai, anh ba, anh tư, anh năm, cô ấy là Lộ Nhất Nhất, bạn gái của em."

Giới thiệu hoàn tất, anh ta cúi đầu giới thiệu đám người Tư Mộ Hàn với Lộ Nhất Nhất:

"Theo thứ tự đây là anh hai, anh ba, anh tư và anh năm của anh."

"Anh hai, anh ba, anh tư, anh năm, chào các anh, em là bạn gái Hướng Dương, Lộ Nhất Nhất."

Lộ Nhất Nhất có hơi ngại ngùng, lại thêm khí thế của mấy người đàn ông thật sự quá mạnh, cô ấy sợ hãi chỉ dám nhìn một cái, sau khi lên tiếng chào hỏi lại vội vàng cúi đầu.

Tống Thanh Phong ngồi ở đó, nhìn tất cả đều có đôi có cặp, bị kích thích khiến tim gan phèo phổi đau nhức.

Anh ta chua loét nói: “Được rồi đó mấy anh, tất cả có đôi có cặp, đừng xông ra rải cẩu lương cho em."

Mọi người nghe xong lời này của Tống Thanh Phong không khỏi bật cười, ngồi xuống.

Mấy người anh em Tư Mộ Hàn đã lâu chưa tụ tập, ngồi cùng nhau đương nhiên có nhiều chuyện tán gẫu.

Trong quá trình, Lãnh Thiếu Khiêm có nhận một cuộc điện thoại, là anh cả Bạc Cẩn Ngôn gọi tới, nói là có việc không tới được, bảo bọn họ ăn trước.

Lãnh Thiếu Khiêm tuy cảm thấy đáng tiếc, nhưng cũng không mất hứng.

Chỉ bảo anh cả có việc thì cứ làm đi, sau đó cúp điện thoại.

"Thế nào? Anh cả không tới được à?"

Hoắc Thì Sanh khoác một tay lên lưng ghế Phó Lương, thân thể nghiêng về phía cô ấy, nhìn Lãnh Thiếu Khiêm, híp mắt, tiếng nói trầm thấp từ tính vô cùng dễ nghe.

Lãnh Thiếu Khiêm để điện thoại di động xuống: “Ừ, nói là có việc, không tới được."

"Bận sao?"

Nhắc đến anh cả, sắc mặt Hoắc Thì Sanh không khỏi lộ ra một chút quái dị.

Anh ta có chút buồn bực nói: "Quả thật là rất bận."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK