Nếu không tại sao lại khiến người ta nghiện như thế?
Từ khi anh bắt đầu hôn cô thì cô giống như từng bước từng bước rơi vào sự quyến rũ mạnh mẽ của anh.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy tim mình đập rất nhanh.
Đặc biệt là Tư Mộ Hàn còn tỏ vẻ vô tình một cách cố ý cứ trêu chọc cô.
Một lần cô còn có thể coi như ngoài ý muốn.
Nhưng rõ ràng người đàn ông này cố ý và có âm mưu từ trước.
Sấy tóc cho cô là giả, còn trêu chọc cô là thật.
Nguyễn Tri Hạ thực sự không thể chịu được cảnh nhịp tim đập mất kiểm soát như vậy, cô đưa tay giữ lại máy sấy tóc trên tay Tư Mộ Hàn xuống, tắt nó đi và nói: “Được rồi, xong rồi đó."
Tư Mộ Hàn nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm và u ám, giống như một hố đen không đáy, bí ẩn khó lường, hút hết hồn phách của người khác.
Nguyễn Tri Hạ vô tình chạm phải ánh mắt của anh, tim đập nhanh như muốn rớt ra ngoài luôn vậy.
Cô hoảng sợ vội nhìn sang chỗ khác.
“Muộn rồi, anh đi ngủ sớm đi.”
Nguyễn Tri Hạ nằm xuống và quay lưng lại với Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn im lặng nhìn bóng dáng của cô trong vài giây, sau đó mới cúi xuống cất máy sấy tóc đi.
Sau khi tắt đèn chính trong phòng, chỉ còn để lại chiếc đèn ngủ yếu ớt thì anh chống tay chậm rãi nằm xuống.
Trong phòng ngủ yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều của hai người.
Nguyễn Tri Hạ nằm bên cạnh Tư Mộ Hàn, ngửi thấy mùi thuốc riêng biệt từ trên người anh thì lại càng không ngủ được.
Cổ lờ mờ cảm thấy dường như mình đã thay đổi.
Nhưng cô không biết mình đã thay đổi chỗ nào.
Bình thường, ngay cả khi Tư Mộ Hàn hôn cô thì nhịp tim của cô cũng không đập nhanh như lần này.
Nhưng mà, tối nay cô đã uống rượu, Tư Mộ Hàn lại cố ý trêu chọc cổ cả đêm nên cô cảm thấy như lòng mình dao động.
Cô hơi sợ hãi.
Tư Mộ Hàn nhìn nghiêng qua bóng dáng của Nguyễn Tri Hạ.
Đưa tay ra và chạm vào vai cô.
"Ha Ha."
Giọng nam trầm thấp giống như một bản ballad tuyệt vời êm ái khiến lỗ tai cô nóng lên, cả người mềm nhũn.
Lập tức cơ thể Nguyễn Tri Hạ cứng đờ lại, cô lắp bắp hỏi: “Làm... làm gì hả?”
Anh nói: “Lại đây:
Nguyễn Tri Hạ trả lời: “Không, tôi cứ như vậy là được rồi.”
Tư Mộ Hàn nheo mắt lại, nói: “Tôi muốn ôm cô.”
Nguyễn Tri Hạ bật dậy và bò ra khỏi giường.
Tư Mộ Hàn sửng sốt và nhìn cô một cách khó hiểu.
Nguyễn Tri Hạ đau đầu nên nhanh chóng giải thích: “Tôi ra ngoài uống nước.”
Nói xong cô bỏ chạy ra ngoài.
Tư Mộ Hàn nhìn về phía cửa phòng, nheo mắt lại và bắt đầu trầm tư.
Trong phòng khách, Nguyễn Tri Hạ tự rót cho mình một cốc nước ấm lớn.
Cô ôm chặt trái tim nhỏ bé của mình rồi đỏ bừng mặt khi nhớ lại những lời vừa rồi của Tư Mộ Hàn.
Nếu cô còn không đi ra thì cô sẽ bị nổ tung mất.
Đúng là cô sẽ bị người đàn ông đó làm cho nổ tung.
Người của anh đã có độc, mà giọng nói của anh lại càng độc hơn!
Cái gì mà tôi muốn ôm cô, suýt chút nữa đã làm cô sợ đến nhồi máu cơ tim rồi.
Mặc dù có biết cái ôm của Tư Mộ Hàn không phải kiểu ôm như thế kia, nhưng cô vẫn phản ứng thái quá.
Bây giờ cô sợ rằng chỉ cần một câu nói tùy tiện của Tư Mộ Hàn cũng có thể khiến cô hiểu lầm.
Cuối cùng, sau hơn một giờ đồng hồ ngồi trong phòng khách thì Nguyễn Tri Hạ cũng bình tĩnh lại rồi mới dám trở về phòng.
Cũng may khi cô quay lại thì Tư Mộ Hàn đã ngủ rồi.
Cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Leo lên giường và chìm vào giấc ngủ chỉ sau một giây.
Sau khi Nguyễn Tri Hạ ngủ thiếp đi, bỗng Tư Mộ Hàn ở bên cạnh cô mở mắt ra. Đôi mắt sâu thăm thẳm và u ám ấy cứ nhìn cô mãi.
Cuối cùng Tư Mộ Hàn đứng dậy, ôm cô vào lòng, để có gối lên cánh tay của anh, lấy tay có ôm eo anh rồi mới nhắm mắt lại.