Sau khi xe chạy một đoạn đường dài, Nguyễn Tri Hạ bỗng phản ứng lại, cô quên mất cậu út nhà mình rồi!
Cô vội vàng nói với Mặc Thâm: "À, tôi quên nói với cậu út của tôi một tiếng rồi. Cậu ấy không tìm được tôi sẽ rất lo lắng."
Mặc Thâm nhìn cô, áp đầu lưỡi vào má trong, không nói nên lời, miễn cưỡng lấy điện thoại di động ra, đưa cho Nguyễn Tri Hạ: "Em gọi điện thoại cho cậu út của em đi."
Nguyễn Tri Hạ nhìn Mặc Thâm với vẻ mặt xấu hổ, không nhận lấy điện thoại, thay vào đó là nói với chút chán nản: "Tôi không biết số điện thoại của cậu út tôi là gì..."
Mặc Thâm: "..."
Có nghĩa là, cô chỉ nhớ số của Tư Mộ Hàn thôi sao?
Trong lòng anh ta không hiểu sao có chút không vui.
Chỉ là nhìn vẻ mặt đau khổ của cô gái, anh ta dường như bất lực bẩm một dãy số: "Này, nói cho Mộc Quý Bạch biết, Hạ Hạ đang ở chỗ tôi. Cậu cần nhấn mạnh với anh ta rằng Hạ Hạ tự nguyện đi theo tôi!"
Sau khi nghe Mặc Thâm nói, Nguyễn Tri Hạ trợn mắt xem thường với Mặc Thâm.
Tuy nhiên...
Có người báo tin cho cậu út, cô cũng yên tâm.
Xe chạy vào một trang viên sang trọng.
Trong trang viên có một trang trại rất lớn, khắp nơi thể hiện sự đơn giản của phong cách điền viên, phong cảnh vô cùng hợp lòng người.
Thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng lại cực kỳ đặc biệt.
Nguyễn Tri Hạ không khỏi nhìn về phía Mục Thạc, nghĩ thầm người đàn ông này thực sự biết hưởng thụ cuộc sống.
Mục Thạc nhàn nhã mở mắt ra, vô tình, đôi mắt đen sâu thẳm và thâm trầm của ông ta ngay lập tức bắt gặp đôi mắt sáng như sao.
Cảm giác kỳ lạ đó lại hiện lên, ông ta vô thức vỗ đầu, luôn tự hỏi không biết có phải mình đã nhìn thấy cô gái này ở đâu đó không?
Tuy nhiên, Mục Thạc là một người không giỏi biểu đạt, ngay cả khi cảm thấy Nguyễn Tri Hạ có chút quen mặt, ông ta cũng sẽ không chủ động hỏi cô bất cứ điều gì.
Tài xế xuống xe mở cửa: "Thưa ngài, thưa cậu cả, đến rồi."
Mục Thạc sửa soạn lại quần áo và bước ra khỏi xe.
Mặc Thâm theo sát phía sau.
Sau khi Mặc Thâm xuống xe, anh ta đưa tay về phía Nguyễn Tri Hạ. Nguyễn Tri Hạ nhìn cánh tay đang vươn ra của anh ta rồi không thương tiếc gạt đi.
Cô từ từ bước ra khỏi xe.
Vừa xuống xe liền nhìn thấy một căn biệt thự sang trọng nhưng khiêm tốn, cũng là một căn biệt thự bình dị mà rất tinh tế.
Mục Thạc đưa họ đến sân bay riêng trong trang viên.
Một chiếc máy bay tư nhân đang đậu trên đó, cảnh tượng rất rung động lòng người.
Mặc dù Nguyễn Tri Hạ đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng khi nhìn thấy chiếc máy bay đậu ở sân. bay, cô vẫn bị sốc.
Đây quả thực là giàu đến mức vô nhân đạo.
Ngay cả máy bay tư nhân mà cũng có!
Cô đã từng nhìn thấy Tư Mộ Hàn lái trực thăng, nhưng có thể có được máy bay riêng của mình, đây vẫn lần đầu tiên cô nhìn thấy.
Có thể tưởng tượng người đàn ông này giàu có như thế nào.
Dưới của máy bay, một cô gái xinh đẹp mặc váy trắng đứng đó, gió đang thổi bay mái tóc của cô ấy, cô ấy đưa tay ra sửa sang lại.
Như thể thấy họ đang đến, cô ấy nghiêng mắt nhìn về phía bên này.
Các đường nét trên khuôn mặt thanh tú mang vẻ đẹp cổ điển, lông mày thanh mảnh, đôi mắt một mí, ánh mắt hiền hòa, dễ gần.
Bạch Tuyền lúc này đang mặc một chiếc váy trắng, tóc bay trong gió, đưa tay vén tóc, trong đầu Nguyễn Tri Hạ đột nhiên hiện lên tám chữ, băng thanh ngọc khiết, yểu điệu thục nữ.
Cô nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Tuyền, cô đã cảm thấy người phụ nữ này rất có khí chất.
Bây giờ gặp lại, lại cảm thấy siêu phàm thoát tục.
Cô ấy giống như một tiên nữ không dính khói lửa, trong cách cư xử cũng mang theo phong phạm của tiểu thư khuê các.
Khi đám người Nguyễn Tri Hạ đến gần, Bạch Tuyền nở một nụ cười dịu dàng với họ, gật đầu và gọi một tiếng: "Anh Mặc Thâm, ngài đảo chủ, cô Nguyễn."
Giọng Bạch Tuyên rất hay và rất dễ chịu, hơi giống như một cô nữ sinh của đài truyền thanh đầy cảm xúc, dường như có một câu chuyện ẩn trong giọng nói của cô ấy.
Mục Thạc nghiêm túc gật đầu: "Tất cả chúng ta đi lên đi."
Nguyễn Tri Hạ và những người khác lập tức lên máy bay.
Máy bay chuyên cơ không phải là máy bay chở khách, không có nhiều chỗ ngồi, chỉ có khoảng mười chỗ.
Mỗi chỗ ngồi có thể được điều chỉnh thành một chiếc giường nhỏ, nếu cảm thấy mệt mỏi, nó cũng có thể được sử dụng như một chiếc giường.
Nguyễn Tri Hạ ngồi ở trên ghế sofa thoải mái thở dài, trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác, trên đời này, có tiền quả thật là kỳ diệu!
Khi nhìn thấy Mặc Thâm và Mục Thạc ngồi đối diện mình, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy xấu hổ trong giây lát.
Tên Mặc Thẩm này, cô thực sự không muốn nhìn thấy anh ta cho lắm.
Còn về Mục Thạc.
Cô cảm thấy ông ta là một người điềm đạm và có chút nghiêm túc, khiến cô hơi sợ hãi khi nhìn thấy ông ta.