La An An đúng là cô gái không biết xấu hổ, cái gì cũng dám nói.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ da mặt mỏng, không chịu nổi những lời như vậy, nên lập tức che miệng La An An lại: "An An, cậu còn nói lần nữa, tớ sẽ khâu miệng cậu lại cho mà xem."
An An này thật sự là càng ngày càng không biết xấu hổ, cái gì cũng dám nói!
Cái gì mà được tình yêu tưới tắm chứ, thật là khó nghe.
Thấy vậy, La An An nhanh chóng làm động tác im lặng, sau đó ra hiệu cho cô buông miệng ra, cô ấy gần như thở không ra hơi.
Nguyễn Tri Hạ nhanh chóng buông cô ấy ra.
"Phù.." La An An hơi thở hổn hển: "Tiểu Hạ, cậu càng ngày càng bạo lực thế? Hừ, cậu học được từ đại ma vương có đúng không?"
"Cái gì, tớ bạo lực chỗ nào?"
Nguyễn Tri Hạ mím miệng bất mãn, cô không bạo lực, cô vẫn rất dịu dàng.
"Haha..." La An An đột nhiên ôm bụng cười, nhìn cái miệng bĩu môi của Nguyễn Tri Hạ, tay ngứa ngáy: "Tiểu Hạ, cậu thật đáng yêu!"
Vừa nói, cô ấy vừa ôm mặt Nguyễn Tri Hạ vò vò mặt cô.
Nhìn cái tay không an phận của La An An, Nguyễn Tri Hạ liếc cô ấy một cái: "Thật quá đáng! Sao cậu có thể nhào nặn khuôn mặt nhỏ nhắn của tớ như thể chứ?"
La An An ngượng ngùng cười cười, lưu luyến rút tay về: "Không phải là do không nhịn được sao, ai bảo cậu đáng yêu như vậy chứ."
La An An chống cằm ngồi trên bàn, nghiêm nghị hỏi: "Được rồi, không đùa giỡn với cậu nữa, chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi, Nguyễn Tử Nhu có chuyện gì sao?"
Nguyễn Tri Hạ có chút bực bội, cô cũng ngồi xuống bàn đối diện, cũng chống cằm nhìn La An An, nói: "An An, cậu biết mấy ngày trước Đinh Uyển Du tìm tới đã cho tớ xem cái gì không?"
Đương nhiên La An An không biết nên lắc đầu: "Làm sao vậy? Bà ta cho cậu xem cái gì mà khiến cậu không vui thế?"
Với tư cách là bạn thân của Tiểu Hạ, cô ấy đương nhiên có thể nhìn ra cảm xúc của bạn mình, cảm thấy Nguyễn Tri Hạ không ổn lắm.
"An An, Đinh Uyển Du nói rằng tớ không phải là con gái ruột của Nguyễn Thiên Dân, tớ được sinh ra sau khi mẹ tớ bị cưỡng hiếp."
Nguyễn Tri Hạ thấp giọng nói.
La An An nghe vậy lập tức vỗ bàn một cái, vẻ mặt tức giận: "Nói bậy! Tiểu Hạ, người phụ nữ kia hẳn là cố ý hãm hại cho cậu!"
Nguyễn Tri Hạ cũng hy vọng là như vậy, nhưng phải giải thích video kia như thế nào đây?
Cô đã tận mắt chứng kiến, cô không nhìn thấy người đàn ông trong video là ai, nhưng từ hình dáng, cô biết đó không phải là Nguyễn Thiên Dân.
Khuôn mặt của mẹ cô vô cùng rõ ràng, chỉ cần nhìn thoáng qua là cô có thể nhận ra đó là người mẹ của mình lúc còn trẻ.
Cô cũng không biết có phải là thật hay không, nhưng trái tim của cô đã bắt đầu lệch rồi.
Suy cho cùng, thái độ của Nguyễn Thiện Dân đối với cô giống như bằng chứng sắt đá chứng minh việc này.
Cô chưa bao giờ hiểu được tại sao một người cha ruột lại có thể ghét bỏ và căm ghét con gái ruột của mình đến thế.
Bây giờ, cô đã mơ hồ hiểu ra.
Nhưng mà cái giá để hiểu được có vẻ hơn lớn một chút.
Cô nhất thời không thể chấp nhận.
Thấy Nguyễn Tri Hạ không lên tiếng, La An An đột nhiên lo lắng: "Tiểu Hạ, cậu tin lời người phụ nữ đó nói sao? Cậu ngốc quá! Làm sao có thể tin lời người phụ nữ đó nói chứ?"
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu: "An An, chuyện này tớ vẫn cần xác minh lại, điều quan trọng nhất là tớ phải lấy lại đoạn video từ Đinh Uyển Du, yêu cầu của bà ta là để Tư Mộ Hàn rút đơn kiện."
"Còn có video ư?"
La An An hơi kinh ngạc: "Cậu xem rồi à?"
Nguyễn Tri Hạ gật đầu: "Tớ đã xem rồi."