Giản theo bản năng nhìn về phía Tư Mộ Hàn, anh ta bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Tư Mộ Hàn đang nhìn chằm chằm vào mình, cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Anh ta vội vàng nói với Nguyễn Tri Hạ: "Thôi, tôi còn có việc phải làm, tôi đi trước."
Nói xong liền bỏ đi luôn.
Nguyễn Tri Hạ nhìn Giản rời đi, nhưng nghĩ đến lời anh ta nói gì mà cô hẹn hò với người đàn ông khác sau lưng Tư Mộ Hàn, cô không muốn nghe nữa.
Trực tiếp không để ý tới nữa.
"Chồng cô Nguyễn rất nhỏ mọn à?"
Lúc Nguyễn Tri Hạ đang suy nghĩ vài chuyện, bên tai bỗng vang lên một giọng nói có chút quái dị khó nghe.
Cô vô thức nhìn người đàn ông kia, cảm thấy vô cùng khó hiểu.
"Tôi vừa nghe cô Nguyễn nói với ông chủ rằng chồng cô rất nhỏ mọn?"
Người đàn ông này dường như bị ám ảnh về vấn đề này.
Nguyễn Tri Hạ cau mày, cảm thấy lời nói của người đàn ông có hơi vượt quá giới hạn, khiến cô không vui: "Chuyện này không liên quan gì đến anh Mộ Tư!"
"Tôi chỉ cảm thấy hơi tò mò, nếu chồng cô đã nhỏ mọn như vậy, tại sao cô còn ở bên cạnh anh ta?"
Tư Mộ Hàn tự hỏi mình, anh rất nhỏ mọn sao?
Rõ ràng là anh rất rộng lượng với cô mà!
Những gì cô mặc đều là mua từ những thương hiệu tốt nhất ở Trung Quốc, cho cô sử dụng các sản phẩm nhập khẩu và ăn những thực phẩm tươi ngon được trồng theo phương pháp hữu cơ.
Anh nhỏ mọn chỗ nào?
Nguyễn Tri Hạ trả lời gần như không cần suy nghĩ: "Tất nhiên là vì tôi thích anh ấy."
Lời vừa thốt ra, chính cô cũng sửng sốt.
Dù sao thì lúc đầu là do cô đã bị ép buộc ở bên Tư Mộ Hàn.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ là lần đầu tiên khi nhìn thấy anh, cô đã có một cảm giác gì đó đối với anh mà chính cô cũng không thể hiểu nổi.
Chỉ là cô không nhận thấy điều đó.
Tư Mộ Hàn không ngờ câu trả lời của Nguyễn Tri Hạ lại là thế này.
Anh biết lúc đi lấy giấy đăng ký kết hôn, cô đã miễn cưỡng như thế nào.
Bây giờ cô lại có thể bình tĩnh nói với người khác rằng cô thích anh, cô yêu anh.
Có phải cô thật sự thích anh không?
Tư Mộ Hàn vẫn cảm thấy có chút không chân thật.
Anh chưa từng hẹn hò lần nào, cũng chưa bao giờ thích ai.
Anh đã từng nghĩ mình thích Đường Thanh Nhã, nhưng lúc anh đối mặt với cô ta thì không cảm thấy có cảm giác động tâm.
Ngược lại năm đó sau khi anh bị bắt cóc khiến anh bị mù và điếc, anh cảm thấy an tâm khi có cô ta ở bên.
Nhưng sau khi bình phục tìm thấy cô ta, anh phát hiện ra mình không có tình cảm gì đối với cô ta.
Kể từ đó, anh luôn cảm thấy mình là một người vô cảm.
Cho đến khi gặp Nguyễn Tri Hạ, anh cảm thấy máu cả người mình như sôi lên, dường như có điều gì đó trong sâu thẳm tâm hồn đang kêu gọi anh giữ lấy cô.
Vì vậy anh đã làm theo trái tim mình và giữ cô lại bên mình, mặc dù lúc đó cô không thích anh.
"Chồng của cô Nguyễn chắc hẳn rất hạnh phúc."
Anh nhẹ nói.
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu: "Tôi mới là người hạnh phúc."
Một nụ cười ngọt ngào xuất hiện trên khuôn mặt của cô.
Khi cô gặp Tư Mộ Hàn, cô là người hạnh phúc hơn.
Hai mắt Tư Mộ Hàn lóe lên, đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.
Nguyễn Tri Hạ không để ý đến người đàn ông kia, cúi đầu nhìn xuống bàn.
Người phục vụ nhanh chóng dọn đồ ăn lên.
Hai người họ không nói thêm câu nào nữa, tập trung vào bữa ăn của họ.
Sau khi ăn xong, cả hai sánh vai bước ra.
Ở bên cạnh, một người phục vụ đang đi về phía bên này với một chén súp nhỏ trong tay, anh ta chuẩn bị đến gần Nguyễn Tri Hạ.
Người đàn ông gầy trong bộ quần áo giản dị màu đen đi ngang qua Nguyễn Tri Hạ.
Khi đi ngang qua nhân viên phục vụ, không biết có phải cố ý hay không mà khuỷu tay của người kia và vào tay của người phục vụ.