Trái lại bây giờ, má Lâm lại đối xử với cô nàng này rất nhiệt tình, nhiệt tình tới mức gạt cậu chủ là anh đây qua một bên, chỉ để ý hỏi han ân cần cô nàng
này.
Tư Mộ Hàn bằng giọng một tiếng: “Má Lâm, tôi đói bụng rồi!”
Má Lâm quay đầu nói với Tư Mộ Hàn: “Cậu chủ, cơm tối đã chuẩn bị cho cậu xong rồi, mời cậu vào phòng ăn thưởng thức.”
Nói xong bà ấy lại nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ.
Nói xong, bà ấy lại nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ, rồi nói: “Mợ chủ cũng đói rồi phải không! Mau vào ăn cơm thôi!”
Nói xong, bà vội kéo Nguyễn Tri Hạ vào bên trong.
Tư Mộ Hàn thấy má Lâm kéo Nguyễn Tri Hạ vào trong nhà, vẻ mặt ấy, rõ ràng giống như phi tần bị hoàng đế lạnh nhạt, oán niệm sâu sắc vô cùng.
Được rồi, má Lâm thường ngày bận rộn vì anh, giờ đã quên mất anh là ai luôn rồi!
Rốt cuộc ai mới là cậu chủ hả?
Tư Mộ Hàn hung hăng nhìn Nguyễn Tri Hạ, cô nàng này là trời cao giáng xuống để đối nghịch với anh có phải không?
Quan Diêm đứng một bên không nhịn được mà vì mẹ mình lau mồ hôi.
Để cho Tư Mộ Hàn không giận cá chém thớt sang mẹ mình, Quan Diêm vội đẩy Tư Mộ Hàn vào trong, đi tới trước mặt má Lâm và Nguyễn Tri Hạ.
Trên bàn cơm.
Tư Mộ Hàn ngồi vào chủ vị, Nguyễn Tri Hạ được má Lâm xếp ngồi ở bên tay trái của Tư Mộ Hàn, phòng ăn lớn như vậy lại chỉ có hai người ngồi.
Quan Diêm đứng ở bên cạnh Tư Mộ Hàn, gắp thức ăn cho anh.
Mẹ Lâm thì đứng ở bên cạnh Nguyễn Tri Hạ, giúp cô xới cơm chan canh.
Nguyễn Tri Hạ cũng đói lắm rồi.
Từ khi nhìn thấy từ lúc cô ngồi xuống đến giờ, người đàn ông cũng chưa nói cái gì, cô bưng bát cơm trắng má Lâm mới xới, lúc đang định ăn, Tư Mộ Hà lại vươn tay lấy đi bát cơm trong tay cô, dặn má Lâm: “Má Lâm, lấy cho cô ấy bát cháo.”
Nói xong, không buồn quan tâm tới ánh mắt oán hận của Nguyễn Tri Hạ, cầm đũa, chậm rãi ăn bát cơm vốn thuộc về Nguyễn Tri Hạ ban nãy.
Thấy cơm trắng được đưa vào trong miệng anh, Nguyễn Tri Hạ méo miệng, vô cùng ấm ức.
Tại sao anh được ăn cơm, còn cô lại phải ăn cháo chứ?
“Cậu chủ, buổi tối mà ăn cháo thì đến đêm sẽ đói đấy.” Má Lâm không mấy đồng tình đáp lại.
“Không ăn thì bỏ đi!” Tư Mộ Hàn lạnh nhạt nói.