Hơn nữa, ông ta cũng đã đồng ý ly hôn rồi cưới cô ta rồi.
Cô ta làm sao có thể bán đứng ông ta chứ?
Tư Mộ Phi thấy Tư Tấn Trung đến lúc này mà vẫn còn tin tưởng tình nhân nhỏ của mình như vậy, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Chính ông ta đã làm chuyện gì, trong lòng còn không rõ sao?
Khó trách người ta đến tận nơi trả thù rồi còn ngu ngốc nói chuyện này không có khả năng.
Thật đáng châm chọc.
"Ông hai, còn chuyện muốn báo cho ông nữa."
Quan Diêm nói: "Ông tham ô công quỹ hai tỷ tệ, đã tạo thành một lỗ hổng tài chính cho công ty, cậu chủ nhà tôi muốn khởi tố ông."
Quan Diêm vừa nói xong, sắc mặt Tư Tấn Trung bỗng nhiên thoắt cái thay đổi.
Ngay cả nhóm ủng hộ ông ta nghe vậy cũng phải thay đổi sắc mặt.
"Hai tỷ! Tự Tấn Trung tham ô hai tỷ? Sao có thể chứ?”
"Người như vậy, sao xứng là gia chủ, sao xứng điều hành một tập đoàn! Thật sự quá hoang đường!"
"Đúng vậy đúng vậy, người như vậy nên cút ra khỏi Đế Tư!"
Mọi người thi nhau bày tỏ bất mãn với Tư Tấn Trung.
Ngay cả đám công thần trước đó vẫn luôn ủng hộ Tư Tấn Trung cũng cảm giác mình bị lừa.
Thật ra bọn họ không quan tâm rốt cuộc Tư Mộ Hàn có phải con cháu nhà họ Tư hay không, cái bọn họ để ý đơn giản chỉ là lợi ích của bản thân.
Chỉ cần lợi ích của mình bị liên lụy, bọn họ sẽ không do dự mà phản chiến.
Phải biết rằng, Tư Tấn Trung tham ô công quỹ những hai tỷ tệ, chỉ sợ phải ngồi tù mọt gông thôi.
"Tôi quyết định ủng hộ Tư Mộ Hàn trở thành chủ tịch mới của tập đoàn"
"Tôi cũng vậy."
"Tôi cũng vậy..."
Mấy công thần thi nhau đổi sang ủng hộ Tư Mộ Hàn.
Tư Tấn Trung dĩ nhiên đã thất thế, cả người ngồi rũ ở đó, mặt như tro tàn.
Ông ta lại bị tính kể.
Từ cổ phần công ty đến công quỹ Tư Tấn Trung mới biết, mình trúng bẫy của Tư Mộ Hàn rồi.
Còn Lâm Nhi ông ta yêu thương chính là một con dao sắc trong tay Tư Mộ Hàn, hung hăng đâm ông ta một nhát.
Thế mà ông ta còn yêu thương cô ta như vậy, vì sao cô ta phải làm thế chứ?
Vì sao lại phản bội ông ta?
"Chú hai, trò chơi lần này, xem ra là tôi thắng rồi."
Tư Mộ Hàn bình thản nhìn Tư Tấn Trung, cười như không cười: "Chú hai đừng vội tìm luật sư ra tòa, bởi vì tội trạng của chú không chỉ có nhiêu đây thôi đâu."
Tư Tấn Trung theo bản năng ngước mắt nhìn về phía Tư Mộ Hàn, tựa như không hiểu lời anh nói có ý gì?
Tư Mộ Hàn không nói rõ.
Ngược lại chỉ nhìn ông ta với vẻ mặt đầy ẩn ý.
Lúc này, có mấy vị cảnh sát đến cửa phòng họp.
"Xin hỏi Tư Tấn Trung có ở đây không?"
Vị cảnh sát đi đầu hỏi.
"Ở đây, chính là vị đó”
Quan Diêm chỉ Tư Tấn Trung ngồi ở phía dưới bên phải Tư Mộ Hàn, nói với cảnh sát.
Vị cảnh sát kia gật đầu với Quan Diêm bày tỏ cảm ơn cậu ta.
Sau đó anh ta đi đến bên cạnhTư Tấn Trung, nói với ông ta:
"Ông Tư, Tư Tấn Trung, ông bị tình nghi tham ổ công quỹ, đồng thời có liên quan đến vụ án cưỡng hiếp rồi mưu hại sinh viên đại học J gần mười năm trước, hiện tại tôi muốn bắt ông."
"Ông có thể nói chuyện, nhưng mỗi lời ông nói đều có thể trở thành bằng chứng chống lại ông trước tòa."
Tư Tấn Trung trừng lớn hai mắt.
Khó tin nhìn vị cảnh sát kia.
Dường như không nghĩ tới chuyện mười năm trước chuyện ông ta giết sinh viên kia bị đào lại.