Nguyễn Tri hạ còn chưa kịp nói hết câu từ chối, thì Lạc Tuấn Thần lại tiếp tục:
“Thật ngại quá, là tại anh bày tỏ quá đường đột, hiện tại có lẽ em chưa muốn tiến vào một mối quan hệ tình cảm mới. Nhưng không sao hết, Hạ Hạ, trước mắt em không cần phải đồng ý với anh luôn, chỉ cần em đồng ý cho anh một cơ hội ở cạnh em, như vậy đã là quá tốt rồi.”
Nguyễn Tri Hạ còn chưa kịp nói hết câu lại càng thêm xấu hổ ngượng ngùng: “…”
Ách…
Cô nên nói cái gì nữa mới tốt đây.
Đau đầu.
Thật không biết nên nói cái gì.
Nguyễn Tri Hạ chỉ hận nỗi mọi chuyện không thể giải quyết theo cách như trước đây, Tư Mộ Hàn sẽ ra mặt giúp cô giải quyết mấy tình cảm một phía này, mặc dù có chút tàn nhẫn, nhưng lại vô cùng hiệu quả.
Vào lúc Nguyễn Tri Hạ không biết nên từ chối Lạc Tuấn Thần bằng cách nào để khiến người ta không tổn thương quá mức, thì trên vai cô bỗng đâu xuất hiện một bàn tay to.
Ngay sau đó, bên tai cô lại vang lên một giọng nói nghe vô cùng khí phách.
“Chàng trai này, cô ấy, là hoa đã có chủ rồi…”
Giọng nói này…
Là…
Nguyễn Tri hạ đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía bên cạnh, chỉ thấy Mặc Thâm mặc một chiếc áo thun màu đen, bên trên có in hình mặt nạ đầu lâu, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác màu đen.
Thân dưới phối một chiếc quần tây đen, một bên ống quần hơi xắn lên đến đầu gối.
Nguyễn Tri Hạ nheo hàng lông mày đẹp lại theo bản năng.
Dường như anh ta luôn thích xắn ống quần lên như vậy, người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhìn thấy hình ảnh này nhất định chỉ hận nỗi không thể kéo ống quần anh ta xuống.
Mặc Thâm hôm nay trông khá hợp thời, nhìn có vẻ hơi giống những chàng trai trẻ trung với ngoại hình thanh tú.
Có điều, cái vẻ đẹp trai đến khó tin và nụ cười xấu xa tà mị tựa như quỷ đó lại không thể so sánh được với những chàng trai trẻ trung ngây thơ kia.
Chỉ có điều, khuôn mặt anh ta trông có phần tương tự Tư Mộ hàn, nhưng lại hoàn toàn không giống vẻ chân thành kia, dáng vẻ thâm tình nhìn cô cười thật sự khiến trái tim cô phát hoảng.
Hơn nữa, lúc này anh ta còn đút một tay vào túi quần, một tay ôm lấy bả vai cô, thái độ như thể cô là vật sở hữu của anh ta, nhìn Lạc Tuấn Thần với thái độ bễ nghễ, thật khiến người ta phải đau đầu.
Tên này…
Rốt cuộc là chui từ đâu ra vậy?
Bả vai Nguyễn Tri Hạ run run, muốn hất bàn tay đang đặt trên vai cô của Mặc Thâm xuống.
Mặc Thâm cười như không cười, đưa mắt liếc nhìn cô một cái, trong ánh mắt còn mang theo vài phần cảnh cáo, chẳng có vẻ gì là che giấu.
Nguyễn Tri Hạ nhíu mày, nhìn Mặc Thâm, thời điểm dùng ánh mắt cảnh cáo anh ta không cần động tay động chân tới cô, cũng nhân tiện dò hỏi luôn, sao anh ta lại ở chỗ này.
Mặc Thâm cong môi cười gian xảo, không nói gì, chỉ quay đầu liếc nhìn Lạc Tuấn Thần, gằn từng chữ một nói.
“Xin chào, tôi là bạn trai của Hạ Hạ, Mặc Thâm.”
Lạc Tuấn Thần nhìn người mới xuất hiện có khuôn mặt khá giống Tư Mộ Hàn kia mà ngây ngẩn cả người.
Giờ lại nghe thấy lời này của Mặc Thâm, anh ấy lại càng thêm kinh hãi trừng lớn hai mắt.
Anh ấy nhìn về phía Nguyễn Tri hạ theo bản năng, mở miệng dò hỏi cô: “Hạ Hạ, lời anh ta nói là thật sao? Anh ta là bạn trai của em?”
Nguyễn Tri Hạ vốn định nói không phải.
Nhưng cô lại ngẫm lại gì đó, cuối cùng quyết định gật đầu đáp: “Đúng vậy.”
Thay vì khiến anh ấy nghĩ rằng Tư Mộ Hàn đã ra đi, và anh ấy có cơ hội theo đuổi cô.
Thì chi bằng nhẫn tâm một chút, chặt đứt dòng suy nghĩ đó của anh ấy.
Suy cho cùng, cô không phải kiểu người thích dây dưa không dứt khoát.
Có thể cắt đứt thì sẽ cắt đứt.
Chỉ một tên Mặc Thâm cũng đủ khiến cô phải đau đầu rồi.
Cô không muốn xuất hiện thêm một người nào chạy tới đòi theo đuổi cô nữa.
Mà sau khi Nguyễn Tri Hạ gật đầu đáp lại, cơ thể Lạc Tuấn Thần chợt run rẩy, trong ánh mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ của anh ấy toát lên vẻ bi thương.
“Hạ Hạ, anh biết anh không có tư cách nói gì cả.”
Anh ấy nhìn cô, nói ra những lời từ tận đáy lòng: “Nhưng Hạ Hạ, nếu em thật lòng muốn ở bên anh ta thì anh không còn gì để nói. Nhưng nếu em vì anh ta có khuôn mặt tương tự Tư Mộ Hàn, nên mới lựa chọn ở bên cạnh anh ta thì anh khuyên em, tốt nhất đừng nên tiếp tục nữa, nếu cứ làm vậy, thì đến cuối cùng người đau khổ vẫn sẽ là em thôi.”
So với việc cô không muốn ở bên cạnh anh ấy, thì anh ấy càng hy vọng cô được hạnh phúc hơn.
Nhưng mà hiện tại người đàn ông cô chọn chính là người này, người có khuôn mặt tương tự Tư Mộ Hàn.
Anh ấy sợ cô chỉ đang coi đối phương như Tư Mộ Hàn, để rồi khiến bản thân mãi mãi không thể thoát ra khỏi cái bóng ma của Tư Mộ Hàn.
Nguyễn Tri Hạ nhìn Lạc Tuấn Thần, trong lòng thấy có chút cảm động.
Người đàn ông này đã từng giúp đỡ cô vô số lần, và cô cũng coi anh ấy là người bạn tốt nhất của mình từ lâu.
Cô biết anh ấy đang thật lòng suy nghĩ cho cô.
Nhưng mà tình cảm của anh ấy, cô không thể đáp lại được, cho nên…
“Đàn anh, em biết ý của anh, nhưng hiện tại cuộc sống của em rất tốt. Em đang rất hạnh phúc.”
Người đàn ông của cô vẫn khỏe mạnh, nên đương nhiên cô phải hạnh phúc rồi.
Cũng không muốn làm khó họ phải nhọc lòng vì chuyện tình cảm của cô.
“Như vậy thì tốt rồi.”
Lạc Tuấn Thần cười với vẻ chua xót, cảm thấy bản thân đã thua thật sự rồi.
Anh ấy ã từng bại trước Tư Mộ Hàn.
Giờ lại tiếp tục bại trước một người đàn ông có khuôn mặt tương tự Tư Mộ Hàn.
Có phải định mệnh của anh ấy đã được định sẵn, là anh ấy sẽ không có được cô chăng?
Có lẽ biểu cảm của Lạc Tuấn Thần có phần bi thương quá mức, đem lại cho cô cảm giác tội lỗi phụ lòng người ta, cô vội vàng chuyển tầm mắt ra chỗ khác.
Lạc Tuấn Thần thấy ánh mắt né tránh của Nguyễn Tri Hạ, trái tim lại càng thêm đau xót.
Xem ra cô thật sự không thích anh ấy.
Lạc Tuấn Thần cũng không phải người không biết điều.
Nếu bên cạnh Hạ Hạ đã có người khác, vậy thì anh ấy cần gì phải tự hạ thấp mình đi giành đồ với người ta.
Anh ấy xoay người, ủ rũ rời đi.
Nguyễn Tri Hạ nhìn bóng lưng cô đơn đang dần đi xa của Lạc Tuấn Thần bằng vẻ mặt áy náy không thôi.
Có một số chuyện, đã được định sẵn là sẽ không thành, cho nên dù có chút tàn nhẫn, cũng còn tốt hơn là cố gắng với tới trong vô vọng…
Vì vậy, khi Lạc Tuần Thần vừa rời khỏi.
Nguyễn Tri Hạ lập tức hất bàn tay gác trên vai cô của Mặc Thâm xuống.
Cô lạnh nhạt nhìn anh ta, giọng điệu có chút không vui: “Sao anh lại tới đây?”
Mặc Thâm nhìn Nguyễn Tri Hạ lại trở mặt như không quen biết gì, chỉ cảm thấy người phụ nữ này đúng là vô tình, thậm chí còn tàn nhẫn hơn cả đàn ông.
Vừa mới mấy giây trước còn tự nhận anh ta là bạn trai.
Mà ngay giây tiếp theo đã coi anh ta như người xa lạ.
Người phụ nữ này thật là vô tình quá mức.
Mặc Thâm lắc lắc đầu, nhìn cô, ánh mắt có vài phần oán trách, cực kỳ giống một vị đế vương thời cổ đại bị phi tử bỏ rơi.
“Hạ Hạ, em phát điên cho xong đi, phát điên xong rồi thì quay về hải đảo với anh.”
Nguyễn Tri Hạ nhìn Mặc Thâm với vẻ mặt nực cười, thật không biết anh ta nghĩ gì mà dám ra mặt nói với cô những lời này.
Quay về hải đảo với anh ta?
Anh ta nằm mơ à?
“Mặc Thâm, là anh đưa tôi quay về thành phố Hàng Châu này, hiện tại anh lại nói muốn tôi quay về hải đảo cùng anh, anh không cảm thấy nực cười lắm sao?”
Ấn tượng của Nguyễn Tri Hạ về Mặc Thâm, đã tệ lại càng thêm tệ.
Nghĩ đến chuyện anh ta cố tình đưa cô quay lại, côa tình để cô nhìn thấy Tư Mộ Hàn và Đường Thanh Nhã, muốn châm ngòi ly gián cô và Tư Mộ Hàn.
Cô chỉ cảm thấy hành động này của anh ta thật đê tiện, thật vô sỉ.
Người đàn ông này, mang tiếng yêu cô, nhưng lại toàn làm những chuyện khiến cô phải chán ghét, phiền lòng.
Cô cảm thấy, anh ta đang cố tình khiến cô cảm thấy ngột ngạt.
Mặc Thâm thấy cô có vẻ vẫn còn giận, nên cũng chỉ biết thất vọng cúi đầu.
“Hạ Hạ, đúng là anh đã cố ý đưa em về để chứng kiến tất thảy những chuyện này, nhưng anh thật lòng muốn cho em biết, Tư Mộ Hàn ném em trên hải đảo, còn bản thân thì quay về chăm sóc người phụ nữ khác, em cần phải biết chuyện này.”
“Đủ rồi. Mặc Thâm, anh làm những chuyện đó, chỉ đơn giản là vì muốn tôi và Tư Mộ hàn cãi nhau, anh hãy thẳng thắn thừa nhận đi.”
Nguyễn Tri Hạ không chút lưu tình chọc thủng tâm tư của anh ta.
Có lẽ lúc ấy cô sẽ tức giận, sẽ phẫn nộ, nhưng cô sẽ không dễ dàng tách khỏi Tư Mộ Hàn.
Rốt cuộc thì để có thể ở bên nhau, bọn họ cũng trải qua những chuyện chẳng dễ dàng gì, cô sẽ không vì một vài chuyện không xác định được mà làm loạn túi bụi với Tư Mộ Hàn.