Nguyễn Tri Hạ nheo mắt đưa lại thuốc mỡ cho người đàn ông: "Cái đó, bôi xong rồi, trả lại cho anh."
Tư Mộ Hàn lấy thuốc mỡ: "Làm phiền cô rồi."
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu: "Là việc nên làm."
Anh bị thương là vì bảo vệ cô, bôi thuốc cho anh là điều cô nên làm.
Sau đó Nguyễn Tri Hạ ngồi lại chiếc bàn vuông nhỏ, cầm bút vẽ lên và giả vờ đang vẽ.
Trái tim cô là một mớ hỗn độn.
Cả buổi chiều, Nguyễn Tri Hạ đều lơ đãng.
Trong khoảng thời gian này, cô đã lén nhìn người đàn ông đó vài lần.
Buổi tối tan sở, Nguyễn Tri Hạ không trực tiếp quay lại mà hẹn với La An An.
Trong một quán trà.
"Làm sao vậy? Cô nhỏ của tôi ơi, sao đang yên đang lành lại cau mày?"
La An An ngồi đối diện Nguyễn Tri Hạ, trên bàn đặt một cốc trà sữa, trên tay cô ấy cầm một cái ống hút, thỉnh thoảng nhấp hai ngụm.
"Haiz....."
Nguyễn Tri Hạ cũng bừng cốc trà sữa khoai môn trước mặt nhưng cô không uống, chỉ biết thở dài.
"Cậu thở dài cái gì? Cậu và đại ma vương cãi nhau sao?"
La An An hiếm khi nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ phiền lòng như vậy, rất không lịch sự mà cảm thấy tò mò.
"Không phải."
Nguyễn Tri Hạ cầm ly trà sữa lên, nhấp một ngụm rồi kể cho La An An nghe chuyện hai ngày qua.
La An An nghe xong liền vô cùng kinh ngạc.
Cô ấy mở to mắt, nhìn Nguyễn Tri Hạ rồi hỏi với vẻ hoài nghi: "Ý cậu là cậu đã gặp Mộ Tư? Mộ Tư của tập đoàn M.S?"
Nguyễn Tri Hạ ủ rũ gật đầu: "Chính là người cậu đang nói đến."
"Ôi chúa ơi."
La An An nhìn Nguyễn Tri Hạ với vẻ mặt kinh ngạc: "Hạ Hạ, cậu được lắm, Mộ Tư bí ẩn như vậy mà cậu lại vinh hạnh được nhìn thấy anh ta, thậm chí còn được thiết kế quần áo cho anh ta."
"Hạ Hạ, cậu đúng là một đêm thành danh!"
Mạch não của La An An rất khác người, đây là những gì cô ấy nghĩ lúc này
sao?
Nguyễn Tri Hạ trừng mắt nhìn cô ấy, không nói nên lời, tức giận nói: "An An, cậu có thể để ý vào đúng trọng điểm không?"
Cô kể không phải để cô ấy hóng chuyện mà.
Cô ấy có thực sự là bạn thân của cô không?
La An An ngại ngùng xoa xoa mũi, cười ngọt ngào: "Được rồi, được rồi. Nghiêm túc đây, cậu có thực sự nghĩ anh ta rất giống Tư Mộ Hàn không?"
Nguyễn Tri Hạ gật đầu: "Có chút."
Sau đó cô lại lắc đầu: "Nhưng giọng nói của anh ta không giống Tư Mộ Hàn."
"Hơn nữa Tư Mộ Hàn đang ngồi trên xe lăn, đôi chân của Mộ Tư vẫn còn nguyên vẹn."
Sau khi nghe những lời của Nguyễn Tri Hạ, La An An không khỏi suy nghĩ sâu
xa.
Cô ấy thay đổi từ phong cách cà lơ phất phơ thường ngày trở nên cực kỳ nghiêm túc, trong mắt lóe lên một kia sâu xa, sau đó hỏi Nguyễn Tri Hạ.
"Tiểu Hạ, cậu vừa nói là anh Mộ Tư đeo mặt nạ ư?"
“Đúng” Nguyễn Tri Hạ đáp.
“Nói cách khác, cậu không nhìn thấy khuôn mặt của anh ta, cho nên cậu cho rằng anh ta rất giống với Tư Mộ Hàn?” La An An lại hỏi.
Nguyễn Tri Hạ lại gật đầu lia lịa: "Chính là như vậy."
"Cậu nghĩ anh ta giống Tư Mộ Hàn ở điểm nào?"
Nguyễn Tri Hạ nghiêng đầu suy nghĩ một lúc: "Hơi thở và ánh mắt khá giống nhau."
Rồi cô lại lắc đầu: "Có vẻ nhiều hơn thế."
"Trước đây khi tớ đo cho anh ta, số đo cơ thể của anh ta giống với Tư Mộ Hàn."
"Mặc dù tớ chưa nhìn thấy Tư Mộ Hàn trông như thế nào khi đứng lên, nhưng hình dáng thân trên của anh ta rất giống với Tư Mộ Hàn."
Bởi vì cô đang học thiết kế quần áo nên cô cực kỳ nhạy cảm với cơ thể con người.
Cô đã lau lưng và thay quần áo cho Tư Mộ Hàn rất nhiều lần.
Mà chiều nay khi cô bôi thuốc cho Mộ Tư, cảm thấy lưng của Mộ Tư không khác mấy so với Tư Mộ Hàn.
La An An đột nhiên kinh ngạc lên tiếng: "Tiểu Hạ, cậu có bao giờ nghĩ chân của Tư Mộ Hàn căn bản là không bị làm sao không?"
Nguyễn Tri Hạ sững sờ một lúc, theo bản năng trả lời: "Không phải chứ? Tớ đã hỏi Tư Mộ Hàn, anh ấy nói không thể khôi phục."