Nếu như trước kia ông ta đối xử tốt với cô, chắc chắn cô sẽ rất hiếu thảo.
Không giống Nhu nhi, sau khi vô duyên vô cớ bị Tư Mộ Hàn bỏ rơi, cô ta luôn oán trời trách người, còn đổ lỗi cho ông ta, nói những lời quá đáng làm tổn thương ông ta.
Nhìn lại cuộc đời của mình, Nguyễn Thiên Dân nhận ra rằng mình là một kẻ thất bại.
Bây giờ vợ ông ta trở nên vô lý, con gái không nhận làm người thân, ngay cả đứa con trai duy nhất cũng mất tích.
Chẳng lẽ đây chính là quả báo sao?
Khuôn mặt Nguyễn Thiên Dân lộ ra vẻ ăn năn hối hận.
“Hạ Hạ, con đừng nghe dì Đinh nói linh tinh. Đây là nhà của con, con muốn về thì cứ về. Đúng rồi, mấy hôm nay con đi đâu vậy?”
Nguyễn Thiên Dân mở miệng hỏi thăm Nguyễn Tri Hạ trước.
Trông ông ta cứ như là một người ba tốt vậy, ngược lại khiến cho Nguyễn Tri Hạ hơi hiểu cái gì gọi là được yêu thương mà vừa mừng lại vừa lo.
Nguyễn Tri Hạ điều chỉnh lại tâm trạng, nhìn Nguyễn Thiên Dân, trả lời: “Cảm ơn ông Nguyễn đã quan tâm.”
Thái độ lạnh lùng mà xa cách của Nguyễn Tri Hạ làm cho trái tim của Nguyễn Thiên Dân rất khó chịu.
Ông ta gượng cười, không tiếp tục cố tạo thiện cảm nữa.
Ông ta làm như tùy tiện nói: “Không sao là tốt rồi.”
Trước kia ông ta còn lo lắng không biết có phải cô đã xảy ra chuyện rồi không.
Bây giờ thấy cô vẫn sống tốt, ông ta cũng yên tâm.
Nguyễn Tri Hạ thấy thái độ của Nguyễn Thiên Dân đối với mình, thật sự khiến cho cô cảm thấy không thoải mái nổi, cô cũng không muốn lãng phí thời gian nữa.
Cô nói thẳng:
“Tôi về thăm Tử Hành, nó đang ở trên tầng sao? Để tôi lên tìm thằng bé.”
Nguyễn Tri Hạ chỉ chỉ lên trên tầng, nói xong liền chuẩn bị lên lầu.
Nguyễn Thiên Dân theo bản năng gọi Nguyễn Tri Hạ lại: “Hạ Hạ.”
Nguyễn Tri Hạ đã bước được một bước lên cầu thang, cô đứng yên đó, quay đầu lại nhìn Nguyễn Thiên Dân, đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, hỏi:
“Có chuyện gì sao?”
Nguyễn Thiên Dân mở miệng, dường như muốn nói gì đó, lời nói đến miệng rồi nhưng lại không thể nào nói ra được.
Ông ta cứ nhìn Nguyễn Tri Hạ với vẻ mặt phức tạp, sững sờ không nói lên lời, Nguyễn Tử Hành đã mất tích vào hai ngày trước rồi.
“Nếu không có chuyện gì thì tôi lên tìm Tử Hành đây.”
Nguyễn Tri Hạ thấy Nguyễn Thiên Dân ấp a ấp úng, cảm thấy vừa khó hiểu vừa buồn bực, cô nói với ông ta một tiếng rồi quay người đi lên tầng.
Đinh Uyển Du ngồi trên ghế sô pha, khóe miệng nhếch lên, kì cục nói một câu:
“Tìm Tử Hành nào thế, em trai của mày đã mất tích rồi, từ hai ngày trước.”
Nguyễn Tri Hạ đang chuẩn bị lên tầng thì nghe thấy Đinh Uyển Du nói, cô chợt quay lại, ánh mắt trong trẻo đầy lạnh lùng nhìn thẳng vào bà ta.
Giọng nói lạnh lẽo hỏi lại: “Bà nói gì cơ?”
Đinh Uyển Du nở nụ cười nhìn Nguyễn Tri Hạ, vẻ mặt có chút hả hê.
“Tao nói là đứa em trai kia của mày đã biến mất vào hai ngày trước rồi.”
Tử Hành mất tích sao?
Nguyễn Tri Hạ không thể tin được nhìn về phía Nguyễn Thiên Dân, muốn nghe lời giải thích từ ông ta.
Ai ngờ khi cô vừa nhìn qua, Nguyễn Thiên Dân đã áy náy nhìn đi chỗ khác.
Trái tim Nguyễn Tri Hạ đập mạnh, tay cô bất giác nắm chặt vào tay vịn cầu thang, giọng cô khẽ run, hỏi Nguyễn Thiên Dân.
“Ông nói đi, những gì bà ta nói là thật sao?”
Hốc mắt Nguyễn Thiên Dân không thể nhịn được mà nhanh chóng đỏ ửng.
Ông ta cúi đầu, nước mắt rưng rưng.
Dường như nhận ra rằng mình đã thất lễ, Nguyễn Thiên Dân vội vàng giơ tay lau nước mắt.
Thấy Nguyễn Thiên Dân hành động như vậy, không nói lời nào, trong lòng Nguyễn Tri Hạ cảm thấy vô cùng bất an.
Cô xuống tầng, đi đến trước mặt Nguyễn Thiên Dân, hỏi lại ông ta một lần nữa:
“Tôi hỏi ông, Tử Hành đâu rồi, ông khóc cái gì hả?”
Nguyễn Thiên Dân lập tức nghẹn ngào nói: “Hành nhi, nó…”
Tựa như không biết nên nói như thế nào, Nguyễn Thiên Dân vừa mở miệng thì tinh thần của ông ta đã sụp đổ.
Ông ta đã kìm nén cảm xúc của mình suốt hai ngày nay, lúc này nghe thấy câu hỏi của Nguyễn Tri Hạ đã khiến cho ông ta gục ngã.
Nước mắt không ngăn được mà liên tục tuôn trào.
Tuy rằng người đàn ông không dễ rơi nước mắt, nhưng trong lòng ông ta, Nguyễn Tử Hành chính là sự tồn tại không thể thiếu được.
Đó là đứa trẻ mà người phụ nữ ông ta yêu đã trao lại cho ông ta, là nỗi thấp thỏm nhớ mong cuối cùng.
Nhưng hôm nay ông ta lại để mất thằng bé rồi.
Thấy Nguyễn Thiên Dân thân là một người đàn ông mà ngồi một chỗ khóc như đàn bà, khóc đến choáng váng, trong lòng Nguyễn Tri Hạ lại càng thấy bất an hơn.
Đinh Uyển Du ngồi trên ghế sô pha, nhìn Nguyễn Thiên Du đang ngồi khóc ở đó, trái tim bà ta cứ như bị dao đâm vậy.
Lúc bà ta bị bệnh sắp chết, ông ta thậm chí còn không rơi một giọt nước mắt nào.
Vậy mà tên ngốc kia vừa mới biến mất thôi đã khiến ông ta khóc lóc buồn bã đến thế.
Trái tim Đinh Uyển Du như đông cứng lại.
Ánh mắt bà ta không khỏi lạnh lẽo thêm mấy phần.
Trong lòng bà ta thầm cầu nguyện tốt nhất cứ để thằng nhóc ngốc kia mất tích luôn đi! Đừng có mà về giành gia sản với Nhu nhi của bà ta!
“Hạ Hạ, xin lỗi con, tại ba không chăm sóc tốt cho Hành nhi, làm mất thằng bé rồi.”
Nguyễn Thiên Du thành thật nói, trong giọng nói mang theo một nỗi đau đớn vô cùng.
Nguyễn Tri Hạ lập tức rưng rưng nước mắt, cô trợn mắt nhìn Nguyễn Thiên Dân, không thể tin được những gì mình vừa nghe.
“Làm mất thằng bé là sao? Ông nói rõ ràng đi!”
Nguyễn Tri Hạ đã nổi cơn thịnh nộ.
Cô chỉ còn mỗi Tử Hành là người thân, nếu như cậu gặp chuyện gì thì cô còn mặt mũi nào để gặp người mẹ đã khuất của mình đây?
Nguyễn Thiên Dân hít sâu một hơi, kể lại những chuyện xảy ra trong hai ngày nay cho Nguyễn Tri Hạ nghe.
Nguyễn Thiên Dân nói với Nguyễn Tri Hạ, hai ngày trước, như thường lệ, ông ta đưa Nguyễn Tử Hành đến bệnh viện để kiểm tra não bộ.
Sau khi kiểm tra xong, ông ta bảo Nguyễn Tử Hành ngồi trên ghế chờ mình, sau đó ông ta đi vào nhà vệ sinh.
Nhưng sau khi ông ta đi vệ sinh xong thì Nguyễn Tử Hành đã biến mất.
Lúc đó ông ta nhờ người ta xem camera giám sát thì thấy Nguyễn Tử Hành tự chạy ra ngoài một mình, sau đó liền ra khỏi phạm vi giám sát, bọn họ không biết rốt cuộc Nguyễn Tử Hành đã đi đâu hay bị ai đưa đi rồi.
Cảnh sát đang truy lùng tung tích của Nguyễn Tử Hành, nhưng đã qua hai ngày vẫn không có bất kỳ tiến triển nào.
Sau khi Nguyễn Tri Hạ nghe Nguyễn Thiên Dân kể, sức lực cả người cô như bị rút sạch.
Cả cơ thể cô như nhận lấy cú sốc khổng lồ, thân thể lảo đảo sắp ngã.
Nguyễn Tri Hạ dùng tay nắm lấy một bên tay vịn cầu thang, miễn cưỡng giữ cơ thể thăng bằng.
Tử Hành biến mất rồi sao?
Đến giờ Nguyễn Tri Hạ vẫn chưa thể tin nổi.
Đang êm đẹp, tại sao Tử Hành lại biến mất chứ?
“Hạ Hạ…”
Nguyễn Thiên Dân nhìn Nguyễn Tri Hạ, ánh mắt mang theo vẻ tự trách, nếu không phải do ông ta quá sơ ý thì Hành nhi sẽ không mất tích.
Đôi mắt trong trẻo của Nguyễn Tri Hạ dâng lên một tầng hơi nước.
Một tay cô vịn lan can, một tay xoa xoa lồng ngực mình, cô thấy ngực hơi khó chịu.
Lần này cô chỉ lo cho chính bản thân mình mà quên mất Tử Hành.
Nếu không phải hôm nay cô gặp Nguyễn Tử Nhu, lại nhớ ra lâu rồi mình không gặp Tử Hành nên mới về thăm thì chắc còn lâu cô mới biết Tử Hành xảy ra chuyện đúng không?
Người chị như cô, thật sự quá vô trách nhiệm.
Là lỗi của cô, là do cô không quan tâm đến Tử Hành, là do cô đã tin tưởng Nguyễn Thiên Dân.
Hốc mắt Nguyễn Tri Hạ đỏ bừng, cô trợn mắt nhìn Nguyễn Thiên Dân, trong giọng nói mang theo sự tức giận: “Tôi không nên tin tưởng ông!”
“Nguyễn Thiên Dân, rõ ràng ông biết chỉ số thông minh của Tử Hành không như người khác, vậy mà ông vẫn chủ quan để thằng bé một mình ở nơi công cộng!”