Nguyễn Tri Hạ chỉ thấy không khác gì nhai sáp.
Nhạt nhẽo không có mùi vị gì.
Chỉ biết ăn đối phó cho xong.
“Ừm này, anh Mộ Tư, tôi ăn xong rồi, cho hỏi tôi có thể đi lại một chút không?”
Nguyễn Tri Hạ thật sự nhịn không nổi nữa, cô phải đi bình tĩnh lại.
Tư Mộ Hàn không phát hiện Nguyễn Tri Hạ đang rất mất tự nhiên, thấy cô ăn ít hơn thường ngày thì không khỏi cau mày, nhưng cũng không nói gì.
Lúc này nghe Nguyễn Tri Hạ muốn ra hành lang, anh bèn gật đầu: “Được chứ.”
Nguyễn Tri Hạ lập tức như con thỏ thoát khỏi lồng, chạy xộc một phát ra ngoài.
Đợi Tư Mộ Hàn phản ứng lại, trên bàn ăn đã mất tăm dấu tích của Nguyễn Tri Hạ.
Chạy nhanh quá nhỉ.
Tư Mộ Hàn hơi nhếch môi, khoé miệng kéo lên một đường cong nhàn nhạt, tâm trạng có vẻ không tệ.
Nguyễn Tri Hạ đứng dựa vào lan can, trong lòng tràn ngập cảm thán.
Tầng chín mươi chín cao thật đấy.
Cô sợ độ cao, không dám nhìn từ trên xuống, cô nằm lên một chiếc ghế mây, giống như giơ tay ra là có thể chạm tới trời xanh.
Nghĩ kĩ lại, người đàn ông kia ngoài việc tính cách không được tốt lắm thì dường như cũng rất giỏi giang nhỉ.
Mới hai mươi mấy tuổi, còn trẻ vậy mà đã nổi danh khắp châu Á rồi, CEO của tập đoàn xếp thứ mười toàn cầu, thân phận ghê gớm làm sao.
Tiếc thay...
Là một thằng tồi.
Nguyễn Tri Hạ nhìn một lát, bỗng dưng trước mắt xuất hiện một bóng người, nhìn cái mặt nạ ánh bạc dưới ánh mặt trời, Nguyễn Tri Hạ thật lòng rất muốn đấm cho một phát.
Đệch, giật cả mình.
Gã đàn ông này muốn cô đột quỵ đấy à?
Nặn ra một nụ cười lịch sự, Nguyễn Tri Hạ miệng cười nhưng lòng thì không: “Anh Mộ Tư, anh ăn xong rồi à?”
Tư Mộ Hàn nhìn nụ cười lấp liếm cho qua của Nguyễn Tri Hạ, với cô anh dường như không khác gì một con ruồi, nhìn thêm một chốc nữa cũng thấy tởm.
Nhất thời anh cảm thấy không ổn lắm, có hơi buốt tim, cứ nghĩ tới viễn cảnh sau này mà mọi chuyện bại lộ thì kết cục của anh sẽ không được lạc quan lắm.
Bây giờ anh đối xử tốt với cô lại có còn kịp không?
“Ừm.” Anh lạnh lùng gật đầu rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Nguyễn Tri На.
Thấy người đàn ông ngồi xuống bên cạnh mình, Nguyễn Tri Hạ giật bắn người mà ngồi dậy, nhìn anh rồi nói.
“Vậy thưa anh Mộ Tư, tôi vào trong vẽ tiếp đây.”
Hít thở chung một bầu không khí với người đàn ông này với cô mà nói không khác gì tra tấn.
Nguyễn Tri Hạ ước gì có thể chạy xa ra khỏi người này.
Tư Mộ Hàn lập tức thấy khó chịu, bộ anh là thứ lòng lang dạ sói gì à?
“Cô Nguyễn, sao phải vội thế, không khí ở đây trong lành thế này mà, không nằm thêm một lát nữa hay sao?”
Nguyễn Tri Hạ không hề muốn một chút nào, xua tay nói: “Thôi, thôi, tôi nghỉ ngơi vậy đủ rồi.”
Đùa nhau à.
Nơi nào có anh mà không khí trong lành nổi?
Không ngợp chết cô đã là may mắn rồi.
Nguyễn Tri Hạ vội vàng quay vào văn phòng.
Để lại người đàn ông cô đơn nằm đó.
Gió lạnh thổi qua, khiến Tư Mộ Hàn bỗng thấy buồn phiền.
Người phụ nữ của mình mà ngắm được không chạm được, đúng là quá giày vò...
Buổi chiều, Nguyễn Tri Hạ hoàn toàn tập trung vào bản thảo, như có như không mà phớt lờ người đàn ông kế bên, chuyên tâm về bản thảo.
Tuy đã sắp xếp cô gái nhỏ ở bên cạnh nhưng Tư Mộ Hàn cũng không dư sức để quan tâm.
Vì nguyên nhân không có Hoắc Thì Sanh ở đây nên rất nhiều chuyện của tập đoàn đều cần Tư Mộ Hàn quan tâm tới, anh cũng bận bịu hết cả lên.
Hoàn toàn không có thể phân tâm mà để ý tới Nguyễn Tri Hạ.
Hai người cứ bận chuyện riêng của nhau, không làm phiền tới nhau, vậy mà cũng trôi qua một buổi chiều trong hoà bình.
Nguyễn Tri Hạ nghĩ lại cũng thấy khó mà tin được.
Cho dù trong lòng cô thật sự cực kỳ ghét người đàn ông này.
Nhưng cô phải thừa nhận rằng năng suất làm việc của anh không phải nhanh bình thường nữa.