Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ai đó?"

La An An hỏi nhỏ một câu, sau đó đặt thuốc mỡ lên bồn rửa tay, xoay người bước ra khỏi nhà vệ sinh, xuống lầu mở cửa.

Cửa bật mở, người đứng bên ngoài là Nguyễn Tri Hạ, lúc này cô đang giương đôi mắt đỏ bừng nhìn La An An.

"Hạ Hạ?"

La An An hoảng hốt nhìn Nguyễn Tri Hạ, dường như không tin nổi chuyện Nguyễn Tri Hạ đã mất tích hơn một tháng thế mà giờ lại xuất hiện ngay trước mặt cô ấy như vầy.

Cả người cô ấy chìm trong cảm xúc kích động và hân hoan.

"Hạ Hạ, cậu đi đâu vậy? Cậu có biết tớ lo cho cậu sắp chết không!”

La An An kích động nói.

"An An."

Nguyễn Tri Hạ trực tiếp nhào vào lòng La An An.

Nguyễn Tri Hạ vừa tủi thân lại bất lực ôm chặt lấy La An An, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống.

Cái ôm đột ngột của Nguyễn Tri Hạ khiến La An An đờ ra vì sững sờ, sau khi ngây người hồi lâu mới dần dần hoàn hồn.

La An An vội trở tay ôm ngược lấy Nguyễn Tri Hạ, nhẹ nhàng lui về sau mấy bước, đóng kín cửa lại, rồi dịu dàng hỏi cô: "Hạ Hạ, làm sao vậy?"

Nguyễn Tri Hạ chẳng nói chẳng rằng, chỉ một mực ôm chặt lấy cô ấy, lặng lẽ khóc. Cô cắn môi, từng giọt lệ tràn qua khóe mắt, lăn dài trên má.

Tối qua, khi cô biết Tư Mộ Hàn đang ở cùng với Đường Thanh Nhã, trong lòng cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

Vừa mới định tái hôn lại tận mắt chứng kiến Tư Mộ Hàn ôm người phụ nữ khác, tâm trạng của cô lập tức bùng nổ, không thể nào bình ổn nổi.

"Hạ Hạ, cậu làm sao vậy?"

La An An nghe thấy tiếng khóc kiềm nén của Nguyễn Tri Hạ thì sốt ruột lắm.

Đã lâu rồi cô ấy chưa gặp Hạ Hạ, lúc trước khi tin tức Tư Mộ Hàn qua đời bị truyền ra ngoài, cô ấy còn cố tìm cách liên lạc với Hạ Hạ mấy lần nhưng không lần nào thành công.

Khi đó cô ấy còn lo lắng cô đã xảy ra chuyện.

Giờ lại thấy cô ôm mình khóc nức nở như vậy, La An An thật sự không biết phải làm sao nữa.

"An An, tớ nhìn thấy."

Nguyễn Tri Hạ nghẹn ngào nói: "Tớ nhìn thấy Tư Mộ Hàn…”

La An An cho rằng Nguyễn Tri Hạ đang nói đến lúc Tư Mộ Hàn qua đời, bèn vội vàng mở miệng trấn an cô khi cô mới vừa nói được nửa câu.

"Hạ Hạ, đừng khóc. Mặc dù Tư Mộ Hàn không còn nữa, nhưng cậu còn có tớ mà."

La An An cũng không biết bản thân nên an ủi Nguyễn Tri Hạ thế nào, bởi vì cô ấy chưa từng trải qua nỗi đau khi mất đi người mình yêu, nên cô ấy thật sự không thể đồng cảm được.

Nguyễn Tri Hạ nghe thấy lời này của La An An thì trực tiếp rời khỏi lòng cô ấy, ngước mắt nhìn cô ấy, vẻ mặt dở khóc dở cười.

"An An, tớ không nói đến chuyện đó."

Nguyễn Tri Hạ giải thích. La An An a một tiếng, có hơi không hiểu: “Không phải chuyện đó?"

"Vậy là chuyện gì?"

Nguyễn Tri Hạ hơi điều tiết cảm xúc một chút, sau đó mới kể hết từ đầu đến đuôi những chuyện đã xảy ra dạo gần đây cho La An An biết.

La An An càng nghe càng thấy hoảng hốt, hơn nửa ngày mới hoàn toàn tiêu hóa hết những gì Nguyễn Tri Hạ nói.

Thì ra Tư Mộ Hàn không có chết.

Vậy lời cô ấy nói ban nãy?

La An An bỗng cảm thấy hơi bế tắc, vội quay sang nhìn Nguyễn Tri Hạ, xấu hổ nói: “Hạ Hạ, xin lỗi cậu nhiều, tớ không phải cố ý nguyền rủa người đàn ông của cậu đâu."

Ngay sau đó, cô lại hỏi hỏi tiếp: "Hạ Hạ, cậu thật sự tận mắt nhìn thấy Tư Mộ Hàn ôm người phụ nữ khác hả? Có khi nào là nhìn lầm không?”

Nguyễn Tri Hạ kiên định trả lời, giọng buồn buồn: "Tớ tận mắt nhìn thấy mà, người phụ nữ kia hẳn chính là Đường Thanh Nhã."

La An An bỗng trợn trừng hai mắt: “Từ từ, cậu nói người phụ nữ là ai cơ?”

La An An có hơi không bình tĩnh.

Đường Thanh Nhã là ai?

Cô ấy từng nghe Đường Ngọc nhắc qua.

Đó chính là mối tình đầu của Tư Mộ Hàn, hơn nữa còn là thanh mai trúc mã!

Quỷ thần thiên địa ơi, Tư Mộ Hàn đây là định nối lại tình xưa? Chuẩn bị vứt bỏ Hạ Hạ nhà cô ấy?

Thật đúng là không thể tha thứ!

La An An rất tức giận, bất bình nói: "Hạ Hạ, lần này cậu không thể nhịn xuống được! Kiểu gì cũng phải cho đôi tình nhân chó má kia đẹp mặt!"

Nguyễn Tri Hạ nhìn La An An, sự buồn phiền hiện lên trong ánh mắt: "An An, cậu đang nói gì vậy?"

La An An nhìn Nguyễn Tri Hạ bằng ánh mắt khó hiểu: "Đương nhiên là dạy bảo cho đôi tình nhân chó má không biết xấu hổ kia một trận rồi!"

"Nếu Tư Mộ Hàn dám nối lại tình xưa với Đường Thanh Nhã, rồi vứt bỏ cậu, tớ - La An An chính là người đầu tiên không tha cho anh ta!"

La An An còn tức giận vỗ ngực một cái, trông vô cùng trượng nghĩa.

Nguyễn Tri Hạ thở dài, nhìn La An An, trong mắt lộ vẻ bất đắc dĩ: “An An, cậu nghĩ nhiều rồi, tớ tin là Tư Mộ Hàn sẽ không phản bội tớ."

Giận thì giận, nhưng cô vẫn tin chắc rằng Tư Mộ Hàn sẽ không phản bội cô.

Chỉ là chuyện tận mắt nhìn thấy anh ôm người phụ nữ khắc khiến cảm xúc trong cô bỗng dâng trào, không thể kiềm soát nổi nên khó tránh khỏi cảm thấy hơi khó chịu thôi.

Nhưng bây giờ, sau khi tỉnh táo lại, cô tin, tin rằng Tư Mộ Hàn sẽ không phản bội cô.

Chỉ là cô không hiểu tại sao anh lại ôm Đường Thanh Nhã, chẳng lẽ bởi vì chân cô ta không tiện?

"Không phải chứ… tớ nói nè, Hạ Hạ, cậu bị làm sao vậy?"

La An An quay sang nhìn Nguyễn Tri Hạ, trên mặt lộ rõ vẻ khiếp sợ, như đang không ngờ rằng cô có thể thốt ra những lời bình tĩnh đến như vậy.

"Cậu tin Tư Mộ Hàn không phản bội cậu, vậy cậu khóc thương tâm như vậy để làm gì?"

La An An sắp bị hành động của cô làm cho mơ màng rồi.

Cô ấy khó hiểu nhìn Nguyễn Tri Hạ, trong lòng có hơi buồn bực.

Vậy nên rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra thế này?

Nguyễn Tri Hạ đáng thương khóc nức lên một tiếng: “Tớ chỉ là khó chịu trong lòng thôi."

"Lúc nhìn thấy Tư Mộ Hàn đối xử tốt với một người phụ nữ khác ngoài tớ, trong lòng tớ khó chịu lắm."

La An An nhất thời không biết nên nói cái gì mới đúng.

Nguyễn Tri Hạ lại có cảm giác bản thân như bị động kinh vậy.

Chẳng hiểu sao lại khóc, cũng chẳng hiểu sao lại tin Tư Mộ Hàn đến vậy.

Chính cô còn cảm thấy mình bị điên.

Bỗng, Nguyễn Tri Hạ để ý tới hai gò má của La An An trông không cân đối, một bên sưng phù lên, hơn nữa trên mặt còn in rõ dấu năm ngón tay, vừa nhìn đã biết là bị người ta đánh.

Đôi mắt sáng như sao của Nguyễn Tri Hạ lập tức trở nên lạnh lẽo như băng, cô giữ chặt lấy tay La An An, trong giọng nói ẩn chứa cảm giác rét lạnh thấu xương.

"An An, nói cho tớ biết, mặt cậu là do ai đánh?"

Sưng to như vậy, chứng tỏ đối phương dùng sức rất mạnh.

Thế mà từ nãy tới giờ cô lại chẳng để ý thấy.

Nguyễn Tri Hạ cảm thấy tự trách vì sự sơ suất của mình, sao cô lại không nhận ra vết thương trên mặt An An sớm hơn chứ.

Trong lúc cô không có ở đây, nhất định An An đã chịu nhiều uất ức rồi.

La An An thấy Nguyễn Tri Hạ hỏi về vết thương trên mặt mình thì vội vàng giơ tay che đi, hai mắt cũng né tránh ánh nhìn của cô, đáp: "Không có, là tớ không cẩn thận đụng trúng thứ gì đó thôi."

"An An, cậu cảm thấy tớ sẽ tin lời nói dối này của cậu sao?"

Lý do gượng gạo như vậy, sao cô tin được chứ?

Như nghĩ tới chuyện gì, Nguyễn Tri Hạ bỗng đế thêm một câu: "Có phải là mẹ cậu đánh không?”

"Không phải." La An An lắc đầu nguầy nguậy.

Đôi mắt sáng như sao của Nguyễn Tri Hạ lập tức trở nên lạnh lẽo như băng, cô giữ chặt lấy tay La An An, trong giọng nói ẩn chứa cảm giác rét lạnh thấu xương.

Biết không thể gạt được Nguyễn Tri Hạ, La An An đành phải nói thật: "Là vị hôn thê của Đường Thời làm."

Nguyễn Tri Hạ lập tức cau mày, khó hiểu nhìn La An An: "Sao vị hôn thê của Đường Thời lại muốn đánh cậu?"

La An An cũng cảm thấy rất cạn lời: "Chắc là do cô ta bị động kinh."

Ngày trước, cảnh sát đã vớt được đôi giày của Đường Ngọc dưới hồ, đôi giày đó có dấu vết bị đốt cháy, chứng tỏ Đường Ngọc thật sự bị nổ chết.

Mà hôm qua là lễ truy điệu của Đường Ngọc, nên cô ấy cũng tới.

Xét về tình hay về lý thì cô ấy cũng nên tiễn Đường Ngọc đi một đoạn đường.

Dù cho anh ta chính là người mà cô ấy hận nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK