"Là không thể."
Còn chưa kịp chờ người phụ nữ ngồi xuống, Mặc Thâm đã tà ác thốt ra nốt nửa câu sau.
Nguyễn Tri Hạ bỗng nhiên bị Mặc Thâm kéo vào trong ngực gần như lập tức vùng vẫy muốn đứng lên.
à
Mặc Thâm đè chặt cô lại, không cho cô đứng lên.
Nguyễn Tri Hạ tức giận giẫm lên chân Mặc Thâm, nhưng vì cô đi dép để bằng, lại còn là dép lê, cho nên căn bản không có bất cứ lực sát thương nào.
Nguyễn Tri Hạ bị ép ngồi ở trong lòng Mặc Thâm, cô tức muốn giết người.
Người đàn ông này, biết ngay là anh ta thích động tay động chân mà.
Cô nên chuẩn bị một con dao, nếu anh ta không an phận, cô sẽ đâm chết
anh ta!
Mặc Thâm dùng tay đè lên môi cô, tà ác nói: "Muốn tôi thuê bọn họ làm việc tiếp cũng không phải không thể, như vậy đi, buổi tối cô tham gia một bữa tiệc tối cùng tôi."
Nguyễn Tri Hạ trực tiếp cầm ngón tay anh ta, sau đó ra sức mà bẻ.
Mặc Thâm nhất thời đau đến hít sâu một hơi, bàn tay ôm eo cô không khỏi buông lỏng.
Nguyễn Tri Hạ lập tức đứng dậy khỏi lòng Mặc Thâm.
Người làm ở đây thấy một màn như vậy, tất cả đều mở to hai mắt nhìn.
Giống như đang nghĩ, làm sao người phụ nữ này dám đối xử với ông chủ nhà bọn họ như vậy.
Nguyễn Tri Hạ không thèm quan tâm đến suy nghĩ của mọi người, cô thấy vẻ
mặt Mặc Thâm xanh mét, cũng không hề lui bước, cô hếch cằm, lạnh giọng nói:
"Anh Mặc, xin anh hãy tự trọng, đừng động tay động chân với phụ nữ đã có chồng!"
Người đàn ông này, thật sự tưởng rằng bắt cô tới rồi là có thể muốn làm bậy gì với cô cũng được sao?
Thật cho rằng cô là quả hồng mềm, rất dễ bóp à?
Đầu ngón tay có dây thần kinh truyền thẳng cơn đau đến tim.
Trên gương mặt tuấn mỹ của Mặc Thâm chỉ còn lại vẻ xanh mét nhìn Nguyễn Tri Hạ: “Người phụ nữ này, sao cô có thể bạo lực như vậy hả?"
Nguyễn Tri Hạ cười khẩy: “Đối với những người hở tí là động tay động chân chiếm tiện nghi của người khác, bạo lực mới đúng là biện pháp giải quyết tối
nhất."
Nếu cô không bạo lực, anh ta còn không nuốt sống cô à?
Mặc Thâm nhìn chằm chằm cô, giống như cảm thấy cô không quá giống với cô gái trong trí nhớ.
"Buổi tối cùng tôi tham gia một bữa tiệc tối."
Mặc Thâm mở miệng lần thứ hai, hiển nhiên không phải trưng cầu, mà là giọng điệu ra lệnh.
Nguyễn Tri Hạ nhìn Mặc Thâm, nhếch môi không nói gì.
Cho dù cô từ chối cũng vô dụng!
Chẳng qua...
Trong lòng cô lại có ý khác.
Cho nên Nguyễn Tri Hạ cũng không lên tiếng từ chối.
Xem như im lặng đồng ý với yêu cầu của Mặc Thâm.
Mà đám người làm kia thì chấn động nhìn Nguyễn Tri Hạ, giống như thật không ngờ, cô đã khiêu khích Mặc Thâm như thế mà vẫn có thể khỏe mạnh đứng đó, lại còn được Mặc Thâm yêu cầu cùng đi tham dự tiệc tối nữa.
Đây là vinh hạnh cỡ nào hả.
Trong đám người làm, có một nữ giúp việc trẻ tuổi có vài phần tự sắc nhất thời độc ác trừng Nguyễn Tri Hạ.
Người phụ nữ này cùng lắm chỉ là tù nhân mà ông chủ đưa về, cô dựa vào đâu mà được tham gia tiệc tối cùng ông chủ chứ?
Lúc này tại khách sạn lớn trên hải đảo.
Mục Cảnh Y tức giận ra khỏi phòng, nghĩ đến anh Thâm của cô ấy vậy mà cả đêm không thèm tới tìm cô ấy.
Cô ấy thật sự tức giận.
Anh Thậm nhất định là không thích cô ấy nữa rồi.
Nếu không làm sao anh ấy có thể để mặc mình ở trong khách sạn.
Nghĩ đến lúc này có lẽ Mặc Thâm đang đùa giỡn tán gẫu vui vẻ với Nguyễn Tri Hạ, Mục Cảnh Y không khỏi rầu rĩ không vui.
Cô ấy không ngốc.
Cô ấy nhìn ra được, anh Thâm đối xử khác biệt với chị Hạ.
Bên cạnh anh Thâm ngoài cô ấy cùng với chị Bạch Tuyền ra thì cơ bản không có bất cứ người phụ nữ nào có thể đến gần anh ấy.
Hiện giờ, chị Hạ dường như có thể dễ dàng đến gần anh Thâm.
Nghĩ đến người trong lòng anh Thâm là chị Hạ, trong lòng cô ấy có chút chua chát.