Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh không muốn chỉ vì chuyện này mà phải xé nát mặt, khiến cả hai bên đều khó xử.

Anh biết do bản thân anh đã phụ Đường Thanh Nhã, nên cô ta muốn kích động Hạ Hạ chút, theo lý mà nói thì cũng không phải lạ.

Chỉ cần cô ta không làm chuyện quá khích, anh có thể xem như không thấy.

Dù sao thì bất kể cô ta có làm cái gì đi nữa, trong lòng anh cũng mãi mãi có mình Hạ Hạ.

Đương nhiên, yêu cầu của tất thảy những chuyện này chỉ có thể quy về trong tình huống Hạ Hạ không bị tổn thương.

Tư Mộ Hàn thất vọng buồn lòng, chính anh sẽ biết nên cân nhắc thế nào.

Mặc dù có lỗi với Đường Thanh Nhã đến mức nào, anh cũng tuyệt đối không cho phép Nguyễn Tri Hạ chịu tổn thương.

Nguyễn Tri Hạ nghe Tư Mộ Hàn nói xong, trong lòng như bị đổ đầy năm thứ vị khác nhau, chua ngọt đắng cay xen lẫn, vô cùng hụt hẫng.

Trong lời nói của Tư Mộ Hàn, không chút che giấu cảm giác tội lỗi áy náy và sự mang ơn của anh đối với Đường Thanh Nhã.

Không phải cô không hiểu cho anh, mà chỉ là khi tưởng tượng đến con người Đường Thanh Nhã tính kế thủ đoạn, trong lòng cô lại cảm thấy cực kỳ chán ghét.

Ai mà muốn để một người phụ nữ có tâm cơ u ám ở cạnh người đàn ông của mình chứ.

Mặc dù lúc này đây, Tư Mộ Hàn tin cô.

Nhưng tiếp theo, Đường Thanh Nhã lại làm ra những chuyện quá mức khác, thậm chí là nguy hiểm đến tính mạng cô ta, vậy thì liệu Tư Mộ Hàn có còn một lòng tin tưởng cô nữa không?

Nguyễn Tri Hạ không dám chắc chắn.

Trước đây khi cô ở bên Tư Mộ Hàn, bởi vì anh có đôi chân tàn tật lại cộng thêm khuôn mặt xấu xí, nên bên cạnh chẳng có gái vây quanh, cô rất vui vẻ thoải mái.

Giờ đột nhiên xuất hiện từ đâu ra một người tên Đường Thanh Nhã, quả thức khiến cô trở tay không kịp, khiến cô không biết phải phản kích như nào mới tốt.

Nguyễn Tri Hạ để Tư Mộ Hàn tùy ý ôm, cô không đẩy anh ra, nhưng cũng không đáp lại cái ôm đó của anh.

Trái tim cô giờ đang rối tung lên.

Hiện tại cô vẫn chưa nghĩ ra, làm sao để xử lý mối quan hệ hỗn loạn giữa Tư Mộ Hàn và Đương Thanh Nhã.

Tất nhiên, cô không thể nào nói với Tư Mộ Hàn rằng anh hãy mặc kệ Đường Thanh Nhã đi được.

Dẫu sao thì Đường Thanh Nhã gặp chuyện cũng là do Tư Mộ Hàn, nên cô không thể nói ra những lời tuyệt tình như vậy được.

Hơn nữa, nếu Tư Mộ Hàn thật sự làm vậy, cô ngược lại sẽ cảm thấy anh vô tình vô nghĩa, ngày sau cũng sẽ sợ hãi anh sẽ vứt bỏ cô giống như đã từng vứt bỏ Đường Thanh Nhã.

Có bức tường ngăn cách như vậy, sẽ chỉ khiến cô và Tư Mộ Hàn càng lúc càng xa nhau.

Cô cần phải suy nghĩ thật cẩn thận sâu xa một chút, xem phải làm thế nào mới có thể khiến bản thân vừa thoải mái trong lòng, lại vừa không để Đường Thanh Nhã kia không thể đắc ý.

Thấy Nguyễn Tri Hạ không hé răng, Tư Mộ Hàn lại ôm chặt cô hơn, anh tì cằm lên đầu vai Nguyễn Tri hạ, giọng điệu nghe như thể đang thương lượng và lấy lòng: “Hạ Hạ, những cái tâm cơ nhỏ đó của cô ấy đều vì anh mà có. Em có thể giả vờ coi như lần này chỉ là vô tình thôi không.”

“Anh sẽ mau chóng sắp xếp mọi thứ thật tốt, đưa cô ấy đến một nơi an toàn và được chăm sóc tốt, cứ như vậy, em và cô ấy sẽ không gặp nhau, và tất nhiên sẽ không xảy ra xung đột, em nói xem có được không?”

Tư Mộ Hàn cảm thấy bản thân lúc này giống như một miếng nhân bánh bị kẹp giữa.

Nguyễn Tri Hạ nghe xong lời Tư Mộ Hàn nói, cô dường như không nghĩ ngợi gì, thẳng thừng lắc đầu nói: “Không tốt!”

Dựa trên những hiểu biết hiện tại của cô về Đường Thanh Nhã kia.

Người phụ nữ đó, không chừng sẽ còn có thủ đoạn khác mà cô ta chưa làm.

Nếu giờ đưa cô ta đi xa chỗ này, không biết chừng cô ta sẽ lấy đủ loại lý do, rồi gọi Tư Mộ Hàn tới đó.

Kể từ đó, dù Tư Mộ Hàn có không muốn đi thì cũng sẽ bị đạo đức bắt ép, xuất phát từ lương tâm, Tư Mộ Hàn không thể không căng da đầu đi gặp cô ta.

Một khi hai người khuất khỏi tầm mắt cô, dù cho Tư Mộ Hàn có phòng bị, nhưng ai có thể đảm bảo rằng Đường Thanh Nhã sẽ không bày trò âm hiểm?

“Hạ Hạ…”

Tức khắc, Tư Mộ hàn cảm thấy có hơi đau đầu.

Như vậy cũng không được?

Từ khi nào mà cô trở nên ngang ngược vô lý như vậy?

Anh đã nói đến vậy rồi, cô còn không đồng ý?

Thật sự cứ một hai phải muốn anh bỏ mặc Đường Thanh Nhã mới chịu sao?

Tư Mộ Hàn cảm thấy, Nguyễn Tri Hạ không phải loại người không biết nói lý như vậy.

Cho nên, anh chỉ khẽ nhíu mày, không có ngắt lời nói chuyện.

Quả nhiên, anh lập tức nghe thấy giọng nói như tiếng nước chảy nhỏ giọt của cô gái nhỏ của mình, nhẹ nhàng vang lên.

“Tư Mộ Hàn, em không muốn buộc anh phải đuổi cô ấy đi.”

Nguyễn Tri hạ đột nhiên quay người qua, đôi mắt trong veo đơn thuần nhìn thẳng anh, sự bất an trong đáy mắt, tất cả hiện rõ trước mắt Tư Mộ Hàn.

“Anh cảm thấy là do anh đã hại cô ấy như vậy, nên anh muốn bù đắp lại cho cô ấy, em không cảm thấy anh có gì sai. Chỉ có điều, Tư Mộ hàn, anh có thể hiểu được nỗi bất an của em không?”

“Anh càng cảm thấy áy náy với cô ấy, lòng em lại càng bất an hơn, em sợ hãi kết quả sẽ là, anh vì muốn bù đắp cho cô ấy, mà sẽ nhân nhượng cô ấy hết lần này tới lần khác.”

“Sẽ không.”

Tư Mộ Hàn lập tức đáp lại: “Hạ Hạ, anh sẽ không mù quáng nhân nhượng cô ấy đâu.”

“Anh sẽ cố gắng hết sức để bù đắp cho cô ấy, nhưng nếu cô ấy làm chuyện quá phận, anh sẽ ngăn chặn kịp thời.”

Anh không phải thần thánh, nên sẽ không có chuyện chỉ vì nợ ai đó, mà anh sẽ nhân nhượng người đó vô điều kiện được.

Vẫn là câu nói kia, nếu chỉ là một chút tâm cơ nhỏ và những chiêu trò vô thưởng vô phạt, anh có thể xem như không thấy gì.

Nhưng nếu dám phạm vào điểm cấm kỵ của anh, dù anh có nợ cô ta, anh cũng sẽ không nhân từ nương tay.

Nguyễn Tri Hạ không nói gì, cô chỉ nhấp môi, tâm trạng cũng chẳng khá hơn chút nào.

Tư Mộ Hàn bất lực nhìn cô: “Hạ Hạ, trên thế giới này, không phải người nào cũng có thể giống như em, chỉ cần đụng tới điểm cấm kỵ của anh, anh sẽ không dung túng nhượng bộ.”

Trái tim Nguyễn Tri Hạ hơi rung động, hàng lông mi hình quạt run rẩy thật mạnh, cô cũng không đáp lại lời anh, mà hoặc là, căn bản do cô không biết nên nói cái gì.

Tư Mộ Hàn nói cũng không sai, nhưng mà trong lòng cô vẫn cảm thấy phiền muộn, bất an.

Cô cũng không biết rốt cuộc bản thân đang bị làm sao.

Giống như là đang gây rối vô cớ vậy.

Tư Mộ Hàn thấy Nguyễn Tri Hạ vẫn không phản ứng gì, đôi mắt thâm thúy u ám không tự giác nhiễm một chút bi thương, anh buông lỏng cô ra.

“Em nói em bất an, nhưng em bất an vì cái gì cơ chứ? Là không tin anh? Hay là em đang không tin tưởng chính mình?”

Anh thật sự không thể hiểu nổi tại sao cô lại bất an như vậy.

Chẳng lẽ trái tim anh dành cho cô, vẫn chưa đủ kiên định sao?

Khiến cô cảm thấy bất an như thế.

Mặt mày Tư Mộ Hàn xịu xuống, trong khoảnh khắc đó, anh lộ vẻ tự giễu.

“Hạ Hạ, chẳng lẽ anh vẫn chưa đủ để khiến em cảm thấy an toàn sao?”

Anh cho rằng, đã trải qua nhiều chuyện như vậy rồi thì giữa bọn họ sẽ không còn bất kỳ trở ngại nào nữa.

Nhưng hôm nay xem ra, anh vẫn chưa đủ để khiến cô tín nhiệm mình hoàn toàn.

Trái tim Tư Mộ Hàn bỗng dấy lên cảm giác chua xót.

Nghe xong lời Tư Mộ Hàn nói, hàng lông mi của Nguyễn Tri Hạ run rẩy mạnh, trong lòng dường như bị cái gì đó quật thật mạnh.

Cô lập tức lên tiếng giải thích theo bản năng: “Không… Không phải như thế… Chỉ là em…”

Nói đến chuyện sau đó, dường như là không thuyết phục được chính bản thân, nên Nguyễn Tri Hạ đã tự ý thức ngậm miệng lại.

Cô dường như không thể biện minh nổi…

Sở dĩ nguyên nhân cô bất an như vậy, là vì lo sợ sau này Tư Mộ Hàn và Đường Thanh Nhã sẽ nảy sinh cái gì đó.

Mặc dù Tư Mộ Hàn đối tốt với cô, nhưng trong lòng cô rốt cuộc vẫn có chút ghen tuông.

Cô thực sự rất mâu thuẫn với Đường Thanh Nhã, cũng giống như Tư Mộ Hàn cực kỳ căm thù Mặc Thâm vậy.

Nhưng ngẫm kỹ lại thì, cô thật sự kém cỏi hơn Tư Mộ Hàn quá nhiều.

Anh tin tưởng cô, cho nên dù Mặc Thâm có đưa cô đi Hải Đảo, anh cũng không chút băn khoăn.

Mà cô lại…

Miệng cô nói yêu anh đến cỡ nào, tin tưởng anh biết bao nhiêu, nhưng thực tế thì…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK