Nguyễn Tri Hạ cũng không biết tại sao mình lại gặp phải cơn ác mộng như vật, thật sự đáng sợ vô cùng.
Người không có tóc, mặt đầy nếp nhăn, lại còn phủ đầy tơ máu đỏ giống như mấy con ma quỷ trong phim kinh dị vậy.
Thật sự siêu khó coi, siêu dọa người.
Cơ thể Tư Mộ Hàn bỗng chốc cứng đờ, anh nhìn cô, ánh mắt bỗng xẹt qua tia sợ hãi khó có thể phát hiện, anh ôm chặt cô, nhẹ giọng trấn an: “Không sao đâu, không sao đâu mà, chỉ là một cơn ác mộng thôi.”
“Ừm ừm.”
Nguyễn Tri Hạ cũng không quá để tâm.
Dù sao cũng chỉ là một cơn ác mộng, sao có thể thành sự thật được.
“Thật là, làm em sợ muốn chết.”
Nguyễn Tri Hạ sợ hãi vỗ vỗ ngực mình.
“Không sao hết, có anh ở đây rồi.”
Tư Mộ Hàn nhẹ nhàng xoa xoa bả vai cô, trấn an.
Nguyễn Tri Hạ thuận thế ngã vào lồng ngực Tư Mộ Hàn, trong giọng nói vẫn còn chút hoảng loạn: “Cũng may chỉ là ác mộng, nếu ngoài đời em thật sự biến thành như vậy, thì thật không biết làm sao em ra ngoài gặp người khác được.”
Nếu có một ngày cô thật sự biến thành như vật, chắc chắn cô sẽ không dám bước ra khỏi cửa, bởi vì cái dáng vẻ đó thật sự quá kinh khủng, quá dọa người.
Có điều đây cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Tư Mộ Hàn nghe Nguyễn Tri Hạ nói xong, tâm tình anh có chút ảm đạm.
Anh xoa xoa lưng cô, nhẹ giọng nói: “Được rồi, Hạ Hạ, đừng nói mấy chuyện không may mắn như vậy nữa.”
Tư Mộ Hàn nhìn nhìn ngoài cửa sổ, có thể nhìn thấy bên ngoài qua kẽ rèm, sắc trời vẫn chưa sáng hẳn.
Anh bổ sung thêm một câu: “Vẫn còn sớm, ngủ thêm chút nữa chứ?”
Nguyễn Tri Hạ ừm ừm.
Hai người lại nằm xuống giường lần nữa.
Nguyễn Tri Hạ gối đầu lên cánh tay Tư Mộ Hàn, cô ngửa mặt lên nhìn anh, không tài nào ngủ nổi nữa.
Cô đổi đủ dáng tay, chọc chọc vào ngực Tư Mộ Hàn, chọc hết lần này tới lần khác.
Tư Mộ Hàn bị cô chọc đến nỗi ngứa ngáy, vội vàng cầm tay cô, cụp mắt nhìn đỉnh đầu tối mờ của cô, trầm giọng hỏi:
“Không ngủ được?”
Nguyễn Tri Hạ gật gật đầu, tinh thần phấn chấn nói: “Không buồn ngủ nữa.”
“Vậy dậy nhé?”
Tư Mộ Hàn đề nghị.
Nguyễn Tri Hạ khẽ lắc lắc đầu, mở miệng: “Vẫn còn sớm mà, nằm thêm chút nữa đi.”
Giờ cũng mới hơn năm giờ, rời giường bây giờ là quá sớm.
“Ừm.”
Lòng bàn tay của Tư Mộ Hàn bao trọn lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, từ từ siết chặt.
“Hạ Hạ, chúng ta tái hôn đi.”
Tư Mộ Hàn bất ngờ nói.
Nguyễn Tri Hạ kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Tư Mộ Hàn, ánh mắt có chút không ngờ tới: “Tái hôn?”
“Nhưng mà em đã đồng ý với Mặc Thâm trong vòng một năm sẽ không tái hôn với anh.”
Nguyễn Tri Hạ cụp đầu, nét mặt có chút buồn phiền.
Bàn tay đang siết chặt tay cô của Mộ Tư Hàn hơi ngừng lại một chút, sắc mặt anh có chút u ám, trong chớp mắt, anh không ngần ngại nói:
“Bên phía anh ta, anh sẽ tới nói chuyện.”
Anh dùng ánh mắt lấp lánh nhìn cô, giọng nói trầm thấp mà gợi cảm: “Em chỉ cần nói cho anh biết, em có đồng ý vì anh mà tái giá thêm một lần nữa không?”
Nét mặt anh nghiêm túc như vậy lại khiến Nguyễn Tri Hạ hơi ngẩn người, cô suy tư hồi lâu, lúc sau mới dè dắt gật gật đầu.
“Tất nhiên là đồng ý.”
Lời cầu hôn của anh đến quá bất ngờ.
Chẳng hề có chút lãng mạn nào, nói thật, trong lòng cô cảm thấy có chút mất mát.
Đây là lần thứ hai cô kết hôn với anh, cảm giác vẫn luôn bình dị như vậy, có chút đáng tiếc.
“Vậy được.”
Thấy cô đồng ý, Tư Mộ Hàn lập tức nói: “Hôm nay anh sẽ cho người bắt đầu chuẩn bị hôn lễ, Hạ Hạ, lần này, anh muốn đám cưới của chúng ta diễn ra thật long trọng.”
“Long trọng sao? Không phải anh định giả chết đó chứ?”
Nguyễn Tri Hạ nhìn anh bằng ánh mắt nghi hoặc, lần này anh còn giả chết?
Cái phong cảnh kiểu này?
Tư Mộ Hàn vẫn giữ kín như bưng, nhìn cô nói: “Không mà. Gỉa chết mãi cũng không phải cách hay, hơn nữa, có một số việc, đã đến lúc phải giải quyết rồi.”
“Ồ. Là vậy.”
Nguyễn Tri Hạ không hiểu lắm về suy nghĩ của anh, anh nói như thế nào, thì cứ làm như vậy đi.
Dù sao thì cả đời này của cô cũng chỉ có thể gả cho một người là anh, bất kể thế nào thì vẫn phải là Tư Mộ Hàn, chỉ cần là anh thôi.
“Ừm, Hạ Hạ, lần này, anh sẽ không vắng mặt nữa.”
Nhớ tới hôn lễ lần đầu tiên, cô phải tự thân một mình hoàn thành nghi lễ, trước tới nay đây vẫn luôn là điều khiến Tư Mộ Hàn cảm thấy tiếc nuối.
Lần này, anh nhất định phải bù đắp cho Hạ Hạ thật tốt.
Cho cô một cái đám cưới độc nhất vô nhị.
Dường như là nghĩ tới gì đó, Tư Mộ Hàn lại nói:
“Hạ Hạ, chúng ta vẫn chưa chụp ảnh cưới nữa, hay là hai ngày này chúng ta cùng đi chụp đi?”
“Hai ngày này sao?”
Nguyễn Tri Hạ hơi chần chừ một chút, cô còn định hai ngày này sẽ tới Hoa Khê để làm báo cáo.
Có điều, Tư Mộ Hàn đã nói vậy rồi, chi bằng cô lùi lại thêm mấy ngày nữa cũng được, tránh việc vừa mới đi làm trở lại đã xin nghỉ, như vậy cũng không hay lắm.
Cô gật gật đầu, không ý kiến: “Được.”
Đúng là cô và Tư Mộ Hàn vẫn chưa chụp ảnh cưới, không, nói chính xác là cô và anh còn chưa có bất kỳ một tấm ảnh chụp chung nào.
À không, đã từng chụp chung rồi, đó là thời điểm nhận giấy chứng nhận, đó cũng là tấm ảnh duy nhất.
Cô thật sự có chút chờ mong.
“Em muốn tới đâu chụp ảnh cưới?”
Tư Mộ Hàn lại hỏi cô.
Nguyễn Tri Hạ nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Đảo Tình Yêu đi.”
Cuối cùng, họ quyết định tới đảo Tình Yêu, một nơi khá có ý nghĩa với họ.
Nơi đó, có những hồi ức trân quý của bọn họ.
Mặc dù ở nước ngoài có rất nhiều nơi còn đẹp hơn đảo Tình Yêu nhiều.
Nhưng cô lại chỉ muốn đi tới đó, bởi vì nơi đó đã đem đến vận may cho cô, khiến Tư Mộ Hàn mạnh khỏe ở bên cạnh cô, cho nên, lần này, cô muốn tới đó cầu nguyện thêm một lần nữa, cầu nguyện cơ thể cô khỏe mạnh, có thể sống đến khi đầu bạc với Tư Mộ Hàn.
“Được.”
Tư Mộ Hàn mỉm cười nhìn cô bằng ánh mắt cưng chiều.
Nguyễn Tri Hạ cũng cười đáp lại anh.
……
Lúc ăn bữa sáng.
Thời điểm Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy Mộc Quý Bạch, đột nhiên cô lại nảy ra một suy nghĩ lớn mật, đó là mời Mộc Quý Bạch và Dương Tiêu cùng tới đảo Tình Yêu chụp ảnh cưới.
“Cậu út, chẳng phải cậu và mợ út cũng định kết hôn sao? Hai người đã chụp ảnh cưới chưa?”
Nguyễn Tri Hạ đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Mộc Quý Bạch, hỏi với ánh mắt lóe sáng.
Ảnh cưới?
Quả thật là Mộc Quý Bạch vẫn chưa nghĩ tới chuyện này.
Mộc Quý Bạch lắc lắc đầu: “Chưa chụp, sao vậy?”
“Cháu và Tư Mộ Hàn định mấy ngày nữa sẽ tới đảo Tình Yêu chụp ảnh cưới, hay là cậu út dẫn mợ út tới đó chụp ảnh cưới chung đi?”
Nguyễn Tri Hạ đưa ra lời đề nghị.
Dương Tiêu lập tức xua tay nói: “Không cần, không cần phải phiền toái như vậy đâu.”
Cô ấy và Mộc Quý Bạch kết hôn với nhau cũng chẳng phải vì cái gì mà yêu nhau say đắm, chụp ảnh cưới gì chứ.
Mộc Quý Bạch lại không cảm thấy như vậy, anh ta cảm thấy kết hôn là một chuyện trọng
Huống hồ, anh ta cũng không muốn Dương Tiêu sẽ nghĩ Mộc Quý Bạch anh ta là một người bạc đãi vợ, cho nên thời điểm Nguyễn Tri Hạ đưa ra lời đề nghị với mình, anh ta đã trả lời mà không cần nghĩ ngợi: “Vậy cũng được.”
“Cái gì?” Tức khắc, Dương Tiêu quay đầu nhìn Mộc Quý Bạch bằng ánh mắt khó tin, dường như là không ngờ anh ta sẽ đồng ý chụp ảnh cưới gì đó.
Mộc Quý Bạch nhìn cô ấy, nói với vẻ mặt đứng đắn: “Dương Tiêu, cả đời người phụ nữ chỉ được kết hôn đúng một lần, không thể qua loa được. Ảnh cưới, cần phải chụp.”
“Cô trở lại bệnh viện xin nghỉ mấy ngày đi, chúng ta sẽ đi cùng Hạ Hạ.”
Sau đó, Mộc Quý Bạch lại nói tiếp: “Đương nhiên, nếu cô không thích đảo Tình Yêu, thì chúng ta có thể đổi nơi mà cô thích.”
Dương Tiêu vẫn còn vì câu “cả đời người phụ nữ chỉ kết hôn đúng một lần, không thể qua loa” của anh ta mà thất thần, bỗng nhiên lại nghe được những lời này.