Anh không hoàn mỹ, tính tình còn rất kém, thứ duy nhất anh có thể dựa vào chính là tình yêu của cô đối với mình.
Nhưng buổi sáng cô tức giận với anh.
Hơn nữa gần đây cảm xúc của cô rất không ổn định, cô cực kỳ để ý đến Đường Thanh Nhã, dường như anh không thể khiến cô yên tâm, ngược lại còn khiến cô chịu rất nhiều ấm ức.
Buổi sáng, anh còn nói với cô như vậy.
Cô rất giận.
Cô không muốn để ý đến anh.
Anh sợ cô sẽ không cần anh nữa.
Quan trọng hơn là, cô còn rất nhiều người theo đuổi, nếu cô thật sự không cần anh nữa thì sao.
Tư Mộ Hàn tự giễu mình từ khi nào lại trở nên không tự tin đến nông nỗi này.
Rõ ràng chỉ cần nhốt cô lại, tất cả mọi lo lắng đều không tồn tại.
Nhưng xét cho cùng anh cũng không nỡ bẻ gãy hai cánh của cô, khiến cô không còn tự do.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy cứ cong người như vậy, thắt lưng của cô sẽ đứt mất.
Hơn nữa, trên người anh thi thoảng lại truyền đến mùi vị xa lạ của phụ nữ, đó là mùi thuộc về Đường Thanh Nhã.
Cô nhất thời có chút bực mình.
Đã qua một buổi chiều rồi, vậy mà mùi hương Đường Thanh Nhã để lại qua cái ôm đó vẫn chưa tiêu tan.
Nhớ tới hình ảnh buổi sáng Đường Thanh Nhã ôm anh, cô lại bắt đầu ghen tuông.
Sự ghen tuông này khiến cô trực tiếp tức giận dùng sức đẩy Tư Mộ Hàn, trong lòng trách anh quá không để ý.
"Tư Mộ Hàn, anh buông ra."
Tư Mộ Hàn ôm chặt Nguyễn Tri Hạ, nhìn như dùng lực, trên thực tế vẫn có chừng mực.
Cho nên cái đẩy này của Nguyễn Tri Hạ, dễ dàng kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Mất đi ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, Tư Mộ Hàn kinh ngạc thoáng khựng lại, ngẩng đầu, nhìn Nguyễn Tri Hạ vẹo người cố muốn ngồi thẳng dậy.
Sau đó lại cúi đầu nhìn ngực mình, trên đó vẫn còn lưu lại sức lực người phụ nữ đẩy mình, cùng hơi ấm trong lòng bàn tay.
Lúc Tư Mộ Hàn ngẩng đầu nhìn về phía cô lần nữa, cô đã ngồi ngay ngắn, đang hơi cáu kỉnh nhìn anh.
Thấy vẻ mặt giận dữ của Nguyễn Tri Hạ, hai đầu lông mày xoắn lại, đáy mắt co vẻ không vui.
Đáy mắt Tư Mộ Hàn khẽ lóe lên, trái tim hơi cứng lại.
Không biết vì sao, anh cảm thấy, gần đây Nguyễn Tri Hạ khiến anh rất bất an.
"Tư Mộ Hàn, anh không được ôm em nữa."
Nguyễn Tri Hạ gần như không chút nghĩ ngợi đã bật thốt ra.
Lúc này Tư Mộ Hàn chết cứng ở đó.
Không được ôm cô nữa?
Cô có ý gì?
Tư Mộ Hàn nghĩ mình nghe nhầm rồi.
Nhưng từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng, làm sao có thể nghe nhầm được.
Anh hơi cụp mắt, giấu đi vẻ ảm đạm chợt lóe trong đáy mắt.
Tư Mộ Hàn có cảm giác tim mình đang run lên.
Anh muốn mở miệng nói cái gì đó, lại phát hiện cổ họng khản đặc, không phát ra được giọng nói.
"Tư Mộ Hàn, em..."
Nguyễn Tri Hạ vừa mới phản ứng kịp mình đã nói gì, theo bản năng muốn giải thích với Tư Mộ Hàn.
Nhưng cô còn chưa kịp giải thích, cửa phòng bỗng nhiên bị người ta đẩy ra từ bên ngoài, Tống Thanh Phong và Phong Hướng Dương và bạn gái của Phong Hướng Dương là Lộ Nhất Nhất cùng nhau đi đến.
Lời Nguyễn Tri Hạ sắp thốt ra khỏi miệng cũng phải nuốt ngược vào bụng.
Cô theo bản năng nhìn Tư Mộ Hàn.
Mặt mày anh không chút thay đổi ngồi đó, cụp mắt, bình tĩnh giống như vừa rồi không hề xảy ra chuyện gì.
Nguyễn Tri Hạ mấp máy môi, nghĩ đến câu mình mới thốt ra, tự trách không thôi.
Cô cũng không biết mình vì sao lại nói vậy nữa.
Cảm giác mất khống chế liên tục này khiến cô cảm thấy rất bất an.
Hôm nay, cô thật sự rất bất thường.
Phong Hướng Dương cùng Tống Thanh Phong vừa thấy Tư Mộ Hàn cùng Nguyễn Tri Hạ ngồi trước bàn ăn, cùng nhau tiến lên, hô một câu.
"Anh ba, chị ba."
Lộ Nhất Nhất thì ngại ngùng đi theo Phong Hướng Dương, nhẹ giọng chào theo: "Anh ba, chị ba."
Nguyễn Tri Hạ không mất lễ phép cười chào hỏi ba người.
Lúc bọn họ bước vào, Tư Mộ Hàn điều chỉnh lại cảm xúc.
Anh khẽ gật đầu với ba người mới đến, ra hiệu bảo bọn họ ngồi vào chỗ.
"Ừ, đều ngồi vào đi. Hình như lão tứ đến phòng bếp rồi."
"Được ạ." Tống Thanh Phong trái lại không khách khí, trực tiếp kéo ghế dựa bên cạnh Tư Mộ Hàn, tùy ý ngồi xuống.
"Hướng Dương..." Lộ Nhất Nhất có hơi câu nệ, sợ hãi nhìn lướt qua Hướng Dương, trong đôi mắt tinh xảo, không che được bất an cùng khẩn trương.
"Ngồi đi."
Phong Hướng Dương dịu dàng nhìn cô ấy, giơ tay kéo một cái ghế cách Tống Thanh Phong một cái, sau đó kéo cả cái ghế bên cạnh Tống Thanh Phong, hai người nắm tay, cùng nhau ngồi xuống.
Tống Thanh Phong thấy một màn như vậy, ghen tỵ đỏ mắt nói.
"Ôi trời ơi, mấy người đang làm gì vậy? Tiểu Lục, cậu thật đúng là giấu kín quá, lén tìm bạn gái sao lưng anh năm khi nào thế?"
Tống Thanh Phong cảm thấy hôm nay mình không nên tới.
Anh tư muốn kết hôn, mời ăn cơm.
Anh ba dẫn chị ba đến diễn cảnh ân ái.
Nghĩ bụng thế nào cũng còn anh cả, anh hai cùng với Tiểu Lục độc thân cùng mình.
Ai ngờ ngay cả Tiểu Lục nhỏ nhất cũng đã có bạn gái.
Thế giới này bị điên rồi.
Tất cả không phải đã nói là sẽ không kết hôn, không yêu đương sao? Hiện tại sao lại kéo bè kết phái đến rải cẩu lương rồi?
Chỉ riêng mình anh ta là cô đơn ư?
Có phải anh ta cũng nên đi tìm bạn gái luôn không?
Tống Thanh Phong buồn bực kéo má, khó chịu nhìn Phong Hướng Dương.
Phong Hướng Dương lạnh lùng liếc Tống Thanh Phong một cái: “Anh năm cũng nên tìm bạn gái đi là vừa.”
Tống Thanh Phong nhất thời tức giận phẩy mũi: “Anh nói này Tiểu Lục, cậu nói lời này là muốn anh đánh cậu sao?"
Phong Hướng Dương mặt không đổi sắc, không sợ chút nào: “Anh năm, anh không đánh lại em đâu."
Giọng điệu bình thản tự nhiên, có thể nói là khiến người ta tức chết.
Tống Thanh Phong đứng bật dậy: “Đơn đấu đi!"
Phong Hướng Dương lắc đầu: “Không được, đánh nhau với anh sau đó anh sẽ đi mách anh cả bảo em bắt nạt anh à."
Nguyễn Tri Hạ ngồi ở đối diện, nhìn hai người anh một câu, tôi một câu, thoạt nhìn như cãi nhau, trên thực tế lại thể hiện tình cảm của bọn họ vô cùng thân thiết.
Cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tư Mộ Hàn, mặt mày anh không chút thay đổi nhìn hai người, trông thì có vẻ rất lạnh nhạt, nhưng khóe miệng lại vô tình cong lên.
Nói vậy tình cảm của anh với mấy người anh em rất tốt.
Cẩn thận ngẫm lại, đây là lần đầu tiên anh dẫn cô đi gặp anh em của mình.
Bất kể là Tống Thanh Phong hay là Lãnh Thiếu Khiêm, đều là ngẫu nhiên gặp được.
Hẹn gặp giống như hiện tại vẫn là lần đầu.
Trong lòng cô khó tránh khỏi có chút khẩn trương và bất an.
Cũng không biết anh em của anh có không thích cô không.
Ở trong lòng Lãnh Thiếu Khiêm kia, hình như cô không được anh ta quý mến.
Cô không khỏi có chút lo lắng về ấn tượng để lại đối với mấy người anh em khác của Tư Mộ Hàn.
Tống Thanh Phong thì thôi, cô từng gặp anh ta một lần, chưa nói tới ấn tượng tốt xấu thế nào, có điều tính cách anh ta rất thích đùa.
Có điều người đàn ông vừa rồi cùng vào với Tống Thanh Phong, cô vẫn là lần đầu tiên gặp.
Nghe vừa rồi Tống Thanh Phong gọi anh ta là Tiểu Lục, xem ra anh ta là nhỏ nhất hội.
Vậy thì còn anh cả và anh hai, cô vẫn chưa được gặp.
Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đến liền.
Ngay lúc Nguyễn Tri Hạ đang nghĩ xem không biết anh cả và anh hai của Tư Mộ Hàn trông như thế nào, có dễ ở chung hay không, Hoắc Thì Sanh cùng Phó Lương đi đến.
Tư Mộ Hàn, Tống Thanh Phong cùng Phong Hướng Dương thi nhau đứng dậy lúc Hoắc Thì Sanh tiến vào.
Bọn họ cực kỳ kính trọng chào: "Anh hai."