"Anh thật sự cho rằng anh có thể cướp Hạ Hạ khỏi tay tôi hay sao?"
Tư Mộ Hàn liếc nhìn Mặc Thâm bằng ánh mắt cực kỳ khinh bỉ, tự tin ngông cuồng nói:
"Mặc kệ anh có ở đây hay không thì tôi cũng sẽ cho anh biết rõ, Hạ Hạ là thuộc về Tư Mộ Hàn tôi."
Nụ cười tự tin của Tư Mộ Hàn giống như lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng vào trái tim của Mặc Thâm.
Con người của anh ta run rẩy kịch liệt, nhưng anh ta vẫn không chịu thua đáp: "Tư Mộ Hàn, chúng ta cứ chờ mà xem! Tôi sẽ không thua anh lần nữa đâu."
"Tôi nhất định sẽ có được Hạ Hạ."
Mặc Thâm nói xong câu này thì xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Mặc Thâm vừa rời đi, gương mặt vốn đang tràn đầy tự tin và bình tĩnh của Tư Mộ Hàn nhất thời tối sầm lại.
Tư Mộ Hàn đứng ở đó với vẻ mặt u ám, đôi mắt hẹp dài tràn đầy tia sáng hủy diệt.
Rốt cuộc Hạ Hạ đã vì anh mà làm giao dịch gì với Mặc Thâm?
Đừng thấy anh nói lời kiêu ngạo như vậy.
Thật ra trong lòng anh vẫn hơi bất an.
Không phải anh không tin vào tình yêu mà Nguyễn Tri Hạ dành cho mình.
Mà là vì quá tin tưởng nên mới sợ cô sẽ vì cứu mình mà đưa ra sự lựa chọn bất đắc dĩ.
Ha Ha...
Rốt cuộc em đã làm những gì cho anh?
Đáy mắt Tư Mộ Hàn thoáng qua nỗi đau khó có thể diễn tả bằng lời.
Nguyễn Tri Hạ muốn đi ra ngoài hít thở một lát, nhưng sau khi ra ngoài thì ngẫm lại, cô để Tư Mộ Hàn và Mặc Thâm ở cùng nhau như vậy, chẳng phải sẽ biến thành đấu trường Tu La hay sao?
Thế là cô sợ đến mức gấp gáp quay trở lại.
Lúc cô quay lại, vừa khéo nhìn thấy Mặc Thâm đang đi ra ngoài.
Hình như sắc mặt của anh ta không được tốt lắm.
Anh ta vừa nhìn thấy cô, vẻ mặt u ám nhất thời tan biến, chớp mắt nở nụ cười xấu xa với cô, rồi rời đi.
Nguyễn Tri Hạ nhìn bóng lưng rời đi của Mặc Thâm, nhớ lại nụ cười chớp mắt phóng điện ban nãy, không khỏi cảm thấy nổi da gà.
Cô phát hiện Mặc Thâm đúng là cao thủ tán gái.
Cô lắc đầu, tiếp tục quay lại phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, người đàn ông đang nằm trên giường, nhìn về phía cửa số, không biết đang suy nghĩ gì, thậm chí còn không phát hiện ra cô đã đi vào.
DI
Nguyễn Tri Hạ không khỏi mím môi bước tới.
Cô đứng trước mặt người đàn ông.
DX
Tư Mộ Hàn thấy Nguyễn Tri Hạ đã rời đi bỗng quay lại thì ánh mắt hơi sửng sốt, khẽ cụp mắt xuống, tâm trạng u ám hỏi:
"Hạ Hạ, em đã đồng ý điều gì với anh ta?"
Nguyễn Tri Hạ nghi ngờ, không hiểu hàm ý của anh.
"Hạ Hạ, em đã đồng ý điều gì với anh ta?"
Tư Mộ Hàn ngước mắt lên, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm nhất thời nhìn chằm chằm gương mặt cô.
Lông mi của Nguyễn Tri Hạ không khỏi run lên, cuối cùng cũng hiểu Tư Mộ Hàn đang hỏi gì, cô bước tới nắm chặt tay người đàn ông, giải thích:
"Tư Mộ Hàn, anh đừng hiểu lầm, em không làm gì cả."
Tư Mộ Hàn nhìn vẻ mặt sốt sắng của cô, cảm xúc dưới đáy mắt không rõ ràng, anh rút tay ra khỏi tay cô, một tay xoa trán, giữa hai hàng lông mày hiện lên vẻ suy sụp khó tả.
Anh khàn giọng nói: "Anh ta nói em đã đồng ý cho anh ta cơ hội theo đuổi em, có thật không?"
Mặc dù ngoài miệng anh nói một cách tự tin, kiên định như vậy.
Nhưng trong lòng anh vẫn để tâm đến.
Cô là người phụ nữ của anh, sao cô có thể cho người khác cơ hội để theo đuổi cô chứ?
Nguyễn Tri Hạ thấy dáng vẻ này của Tư Mộ Hàn thì tim không khỏi thắt lại, cô bước tới ôm chầm lấy anh, rất áy náy nói: "Tư Mộ Hàn, em xin lỗi."