Nguyễn Tri Hạ đã biết người đàn ông này chỉ là một con hổ giấy, anh càng hung dữ thì cô càng không sợ.
Gân xanh trên trán Tư Mộ Hàn nổi lên, anh thật sự muốn đứng dậy túm lấy cô mà đánh vài cái xem cô còn dám khiêu khích anh không.
Nhìn cô, anh tức giận hỏi cô: "Chỉ vì anh không cho em vẽ bản thảo mà em đòi ngủ riêng với anh ư?"
Nguyễn Tri Hạ sững sờ, anh đang nói cái gì vậy?
DR
"Nguyễn Tri Hạ, em là cái đồ vô tâm lấy oán báo ơn!"
Tư Mộ Hàn thật sự cảm thấy sớm muộn gì cũng bị cô gái này làm cho tức chết mà, anh mà còn quan tâm cô nữa thì anh là chó!
"Muốn ngủ riêng đúng không?"
"Được thôi!".
Anh nhặt một chiếc gối ném về phía Nguyễn Tri Hạ: "Như em muốn!"
Nguyễn Tri Hạ bị cái gối mà Tư Mộ Hàn ném trúng người.
2
Cái gối trượt từ đỉnh đầu xuống, cô cầm lấy gối, trong vô thức muốn giải thích: "Tư Mộ Hàn, em không phải bởi vì..."
Đáng tiếc Tư Mộ Hàn đã tức giận đến mức không muốn nhìn thấy có một chút nào nữa: "Không phải em muốn ngủ riêng sao? Sao còn chưa ra ngoài?"
Thái độ của người đàn ông này bây giờ vô cùng tồi tệ, lời nói của anh cũng khó nghe vô cùng.
Nguyễn Tri Hạ bĩu môi, trong lòng có chút ảo não cùng buồn bực không nói nên lời.
Tại sao anh luôn hiểu lầm cô như vậy?
Nguyễn Tri Hạ đứng dậy rồi bước ra ngoài.
Tư Mộ Hàn nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ thật sự cứ như vậy đi ra khỏi phòng.
Khuôn mặt bây giờ vô cùng khó coi.
Anh tức giận đến mức ném hết gối xuống đất, không nhịn được liền ném cả chăn bông xuống đất.
Nguyễn Tri Hạ thực ra vẫn chưa có đi xa mà chỉ ở bên ngoài hành lang, lắng nghe những lời mắng điên cuồng của người đàn ông trong phòng.
Đáy mắt hiện lên một chút ưu thương.
Lúc này cô mới phát hiện ra mối quan hệ giữa cô và Tư Mộ Hàn có vẻ vô cùng ngọt ngào, nhưng thực chất lại giống như một tờ giấy, bị chọc một cái liền thủng.
Anh có tính cách mạnh mẽ, độc đoán còn cô thì bướng bỉnh, rất dễ gây gổ.
Giống như bây giờ, chỉ là cô có chút ngượng ngùng nên muốn ngủ riêng mấy ngày, sau mấy ngày nữa vẫn sẽ ngủ cùng nhau.
Nhưng anh không nghĩ vậy, giống như cô nhất định phải ngủ cùng anh.
Chỉ cần anh muốn, cô phải tuân theo.
Bỏ đi.
Mặc kệ cô hay Tư Mộ Hàn thì đều có cái sai.
Đã muộn rồi, cô cũng không thèm lộn xộn với anh nữa.
Trước hết hãy để anh bình tĩnh lại rồi ngày mai sẽ giải thích cho anh hiểu rõ.
Nguyễn Tri Hạ nhấc chân rồi rời khỏi phòng ngủ.
Từ lúc nhận giấy kết hôn đến nay, đây có lẽ là lần đầu tiên cả hai ngủ riêng vì cãi nhau.
Trên thực tế đêm nay bọn họ đều không ai ngủ được.
Sáng hôm sau Nguyễn Tri Hạ dậy ăn sáng cũng không thấy Tư Mộ Hàn đâu.
Cô vô thức nhíu mày hỏi má Lâm: "Má Lâm, Tư Mộ Hàn vẫn chưa xuống sao?"
Má Lâm đáp: "Cậu chủ từ sáng sớm đã rời đi rồi."
Nguyễn Tri Hạ mím môi, đáy mắt hiện lên một chút cảm xúc không thể xác định: "Ừm."
Má Lâm nhìn Nguyễn Tri Hạ rồi nhớ đến biểu tình như muốn ăn thịt người của cậu chủ trước khi ra ngoài vào buổi sáng.
Bà ấy mơ hồ đoán được điều gì đó, mím chặt môi, cuối cùng không nói gì.
Tư Mộ Hàn không có ở nhà, Nguyễn Tri Hạ cũng không có tâm trạng để ăn, húp vài ngụm cháo rồi đi làm.
Má Lâm nhìn bóng lưng rời đi của Nguyễn Tri Hạ, khẽ thở dài: "Xem ra cậu chủ và cô chủ đã cãi nhau rồi."
Sau đó vì bận vẽ bản thảo thiết kế, mỗi ngày Nguyễn Tri Hạ sẽ ở lại công ty tăng ca đến tám, chín giờ mới về.
Bình thường đều ăn cơm gọi đến công ty.
Buổi tối trở về biệt thự, Tư Mộ Hàn luôn làm mặt lạnh hoặc phớt lờ cô.
Cô muốn giải thích, nhưng Tư Mộ Hàn căn bản không để ý đến cô.
Dần dần, cô cũng lười giải thích.
Cô chủ động nói chuyện với anh nhưng Tư Mộ Hàn vẫn trưng ra bản mặt thổi hoặc không muốn nói chuyện.
Cô cũng có lòng tự trọng, anh không quan tâm cô, cô cũng không thèm quan tâm anh!