Đường Ngọc nhìn khuôn mặt đầy rẫy những biểu cảm nghi ngờ của Nguyễn Tri Hạ, như thể canh anh ta nấu có thuốc độc thì lập tức cảm thấy khó chịu, bực bội.
“Đây là canh tôi nấu cho An An, có sao không?"
Nguyễn Tri Hạ nhìn nồi canh sâm cho đủ loại thuốc bổ kia, nói với vẻ mặt vô cùng chán ghét: "Cậu uống thử trước đi xem canh đó có uống nổi không."
Thấy Nguyễn Tri Hạ dám bày tỏ thái độ ghét bỏ với món ăn mình dày công làm, Đường Ngọc càng không sợ, anh ta tự tin múc một chén canh nhỏ, khẽ nhấp miệng nếm thử mùi vị.
Chết tiệt.
Sao lại đắng đến mức này chứ?
Nguyễn Tri Hạ nhìn hành động nhíu mày của Đường Ngọc, cô cười ha ha, nói: “Đến bản thân cậu còn thấy khó uống, thứ canh quỷ quái như này mà cậu dám đưa cho An An nhà tôi uống sao? Có phải cậu lo cơ thể cô ấy chưa đủ yếu đúng không?"
Nguyễn Tri Hạ thật sự không ưa dáng vẻ tôi là chú của Đường Ngọc một chút nào, từng lời cô nói ra đều không có sự nể nang, câu nào câu nấy đều thể hiện rõ sự châm chọc.
Tuy nhiên, điều khiến Nguyễn Tri Hạ ngạc nhiên chính là, cô vốn tưởng Đường Ngọc sẽ vì mấy lời nói của cô mà sĩ diện uống nốt chén canh, thật không ngờ anh ta lại đổ thẳng nồi nước đi...
Thậm chí còn dùng nét mặt ghét bỏ nói: "Thứ nước quái gở này sao có thể để An An nhà tôi uống được chứ."
Nguyễn Tri Hạ:"..."
Một niềm vui tự dưng xuất phát nơi đáy lòng mà chính cô cũng không hiểu rõ.
Tiếp theo đó, Nguyễn Tri Hạ lại thấy Đường Ngọc cầm cái nồi lên một lần nữa, lần này trong tay anh ta còn cầm thêm một quyển bách khoa toàn thư về nguyên liệu nấu ăn...
Sau đó anh ta lại bắt đầu hành trình nấu canh của mình.
Nhìn Đường Ngọc kiên trì cố chấp nấu một bát canh cho La An An khiến Nguyễn Tri Hạ tự dựng có cảm giác mình đã có quá nhiều thành kiến với Đường Ngọc.
Cũng từ đây, thành kiến của cô với Đường Ngọc đã được tháo gỡ một nút thắt nhỏ!
Kỳ thật thì Đường Ngọc đối với An An cũng không tệ lắm.
Một người ngạo mạn hơn trời như Đường Ngọc có thể hạ mình, đích thân xuống bếp nấu cho An An một bát canh, như vậy có nghĩa anh ta phải rất thích đối phương thì mới quyết tâm được như vậy.
Nguyễn Tri Hạ không kìm được thở dài một hơi.
Hai người đó, sau này sẽ phát sinh những chuyện khác.
Nguyễn Tri Hạ không muốn chế giễu Đường Ngọc nữa, ngược lại cô còn kêu nhóm má Lâm lui ra người, để Đường Ngọc một mình trong bếp, giúp anh ta có thể chuyên tâm nấu canh.
Má Lâm nhìn nhìn phòng bếp rồi lại quay qua nhìn Nguyễn Tri Hạ, không kìm được hỏi: "Mợ chủ, cô và cậu út Đường Ngọc quen nhau sao?"
Nguyễn Tri Hạ nhìn má Lâm nói với nét mặt tươi cười rạng rỡ: "Ừm, trước đây có gặp qua mấy lần."
“Cậu út Đường Ngọc nói cậu ấy phải nấu canh cho vợ, chẳng lẽ vợ cậu ấy chính là..."
Không đợi má Lâm nói hết câu, Nguyễn Tri Hạ đã lắc đầu đáp lại: "Không phải. An An không phải vợ Đường Ngọc đầu, cậu ta nói bậy đấy."
Quan hệ giữa hai người còn chưa danh chính ngôn thuận nữa mà, sao có thể nói là vợ được.
Đường Ngọc đúng thật là.
Không chịu suy nghĩ cho An An chút nào hết.
Hễ gặp ai là lại nói An An là người phụ nữ của mình, là vợ của mình.
Rốt cuộc anh ta có từng nghĩ tới hay chưa, An An sẽ bị người đời lôi ra bàn tán, lời ra tiếng vào đủ kiểu.
“Ra là vậy."
Má Lâm dường như cũng nhận ra gì đó, vậy nên bà ấy cũng không táy máy nhiều chuyện nữa.
Đợi đến khi Đường Ngọc nấu được một nồi canh chân chính thì trời đã gần tối rồi.
Thời điểm La An An bị Đường Ngọc bể ra phòng khách, cô ấy suýt nữa đã kêu toáng lên vì sợ hãi.
Cô ấy buồn bực nhìn Đường Ngọc đang ôm mình đi lên phía trước, vô cùng tức giận nói: "Đường Ngọc, sao anh lại ở đây?"
Hạ Hạ đâu?
Sao cô lại để Đường Ngọc vào được trong này?
“Cũng vì anh nên em mới sinh non, dĩ nhiên anh phải tới để chăm sóc em rồi."
Đường Ngọc hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì không ổn cả.
“Ai muốn anh chăm sóc hả, mau thả tôi xuống nhanh."
La An An như phát điên.
Ai muốn anh ta chăm sóc chứ, cô ấy không muốn nhìn thấy anh ta đến mức nào, chẳng lẽ trong lòng anh ta còn chưa hiểu sao?
“Không được, cơ thể em không được khỏe."
Đường Ngọc trước giờ vẫn luôn mạnh mẽ, dù ở bất kỳ phương diện nào, anh ta nói làm là làm, căn bản không cho La An An có cơ hội từ chối.
Và lúc này cũng như vậy.
Mặc kệ La An An có nói thế nào, có chửi mắng anh ta thế nào, anh ta vẫn làm theo ý mình, bế cô ấy tới ngồi trên bàn ăn.