Vì Tư Mộ Hàn bị thương nên chụp ảnh cưới phải hoãn lại.
Nguyễn Tri Hạ gọi cho Mộc Quý Bạch để giải thích lý do trì hoãn, còn hỏi anh ta có muốn chụp trước không.
Mộc Quý Bạch nói rằng không có gì phải vội cả, chờ họ chụp chung cũng được.
Nếu Mộc Quý Bạch đã nói sẽ đợi họ, nên Nguyễn Tri Hạ không nói gì cả, chỉ chào hỏi vài câu rồi cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, khi quay lại phòng bệnh lần nữa, cô phát hiện Đường Thanh Nhã lại lẻn vào khi cô đi vắng.
Đường Thanh Nhã nhìn Tư Mộ Hàn, nước mắt lưng tròng nói: "Anh Mộ Hàn, anh không sao thật tốt quá. Anh có biết không, khi em tỉnh dậy và biết anh bị thương, em đã vô cùng sợ hãi."
“Anh không sao.” Tư Mộ Hàn nhìn hai má sưng đỏ của Đường Thanh Nhã, khẽ lắc đầu, sau đó tùy ý hỏi: “Mặt của anh không sao chứ?”
Không cần nghĩ cũng biết là ai đánh rồi.
Tư Mộ Hàn cảm thấy hơi bất lực.
"A…" Đường Thanh Nhã che má, cười nói: "Không có chuyện gì đâu. Hạ Hạ quá lo lắng cho anh, cho nên mới đánh người thôi, em sẽ không trách cô ấy đâu."
Sau khi nghe những lời của Đường Thanh Nhã, Tư Mộ Hàn cau mày, nhưng không nói gì cả.
Nguyễn Tri Hạ lạnh lùng bước vào, nhìn Đường Thanh Nhã rồi chế nhạo: "Không phải cô kêu tôi đánh cô sao?"
Đường Thanh Nhã lập tức rơi nước mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ, cắn môi, trông như sắp khóc, như thể Nguyễn Tri Hạ đã bắt nạt cô ta.
Sau khi cô ta sợ hãi nhìn Tư Mộ Hàn, cô ta gật đầu và nói: “Đúng vậy, anh Mộ Hàn, là em bảo Hạ Hạ đánh em, đó là lỗi của em, nếu không phải anh vào cứu em, anh Mộ Hàn sẽ không bị thương, cho nên em đáng bị đánh mà."
Sau khi nghe những lời của Đường Thanh Nhã, Tư Mộ Hàn cảm thấy đau đầu không thôi.
Anh nhìn Đường Thanh Nhã, chỉ còn lại một chút thiện cảm, nhưng với lời nói của cô ta, chút thiện cảm đó đã tan thành mây khói.
Cô ta thực sự đã trở thành một người xa lạ với anh.
Anh còn chưa truy xét quá khứ giữa cô ta và người đàn ông đó, bản thân cô ta lại bắt đầu hành động như một con quỷ.
Anh cũng không phải là một kẻ ngốc.
Giữa cô ta và người đàn ông đó nhất định phải có một giao tình không rõ ràng, nếu không anh ta đã không hết lần này đến lần khác gây khó dễ cho cô ta, thậm chí thiêu chết cô ta.
Nghĩ đến những gì người đàn ông đó đã nói với mình khi đó, đôi mắt của Tư Mộ Hàn tối sầm lại.
Có lẽ…
Có một số điều mà anh thực sự nên tra xét lại.
Trước đó, anh đã nghĩ rằng cô ta đột nhiên biến mất là vì anh.
Nhưng bây giờ, anh không thể không nghi ngờ rằng có thể có những bí mật ẩn giấu mà anh không biết.
Nguyễn Tri Hạ ném cho Đường Thanh Nhã một cái nhìn khó tả, nữa rồi, Bạch Liên Hoa lại bắt đầu biểu diễn nữa rồi.
Cô có nên dành cho cô ta một tràng pháo tay đúng lúc không?
Cô nghiêng đầu liếc nhìn Tư Mộ Hàn, sắc mặt anh tái nhợt, nhưng cô không nhìn ra được đó là biểu cảm gì.
Chắc là anh sẽ không bị biểu hiện giả dối của con chó cái này lừa dối đấy chứ.
Nếu thật sự là thế, cô lại muốn cười một trận vào mặt anh đấy.
"Tiểu Nhã, thân thể em không tốt, trở về phòng bệnh nghỉ ngơi trước đi."
Tư Mộ Hàn thực sự không biết phải nói gì với Đường Thanh Nhã, anh chỉ tìm một lý do để đuổi cô ta đi.
"A... ồ. Được."
Đường Thanh Nhã sửng sốt một chút, sau đó không cam lòng cúi đầu nói: "Anh Mộ Hàn, anh dưỡng thương cho tốt nhé, em đi về trước đây."
"Ừ, đi đi."
Tư Mộ Hàn gật đầu, thái độ đuổi người của anh không thể rõ ràng hơn.
Một tia không cam lòng hiện lên trong mắt Đường Thanh Nhã, nhưng cô ta không thể làm gì được.
Cô ta quay lại và bước ra khỏi phòng một cách cô đơn.
Ngay khi Đường Thanh Nhã rời đi, Nguyễn Tri Hạ đã tức giận nói: "Anh đuổi người yêu cũ của mình đi như thế này, đúng là nhẫn tâm thật đấy."
Nghe những lời chua ngoa của cô, Tư Mộ Hàn bất đắc dĩ cười cười, anh ngồi trên giường vẫy tay với cô: "Hạ Hạ, lại đây."
Nguyễn Tri Hạ khịt mũi, nhưng không chịu đi: "Không, nếu anh có lời gì muốn nói, thì cứ nói đi."
Trong lòng cô bây giờ rất bực, không thèm nghe lời anh đâu.
"Em không qua thì anh qua."
Dứt lời, anh vén chăn ra muốn xuống giường.
Nguyễn Tri Hạ cả kinh, vội vàng chạy tới, nắm lấy cánh tay vén chăn của anh: "Đừng nhúc nhích!"
Tư Mộ Hàn cố gắng tóm lấy cô, kéo cô vào lòng, tựa cằm lên vai cô và thì thầm vào tai cô:
"Hạ Hạ, trong lòng anh chỉ có em."
"Người ta nói thà tin heo biết leo cây, còn hơn tin mấy lời của đám đàn ông các anh đấy.” Nguyễn Tri Hạ giãy giụa, không muốn bị anh ôm: "Anh suýt chút nữa mất mạng vì người khác rồi đấy."
Cô đã nghe các vệ sĩ kể lại rồi.
Lúc đó có nhiều vệ sĩ như vậy, nhưng chính anh lại chạy vào cứu người, không phải vì lo lắng cho người ta nên mới tự mình đi cứu người sao.
Cô nghe xong, cảm thấy rất tức giận.
“Hạ Hạ, anh không có.” Tư Mộ Hàn bất đắc dĩ giải thích: “Anh thật sự không có.”
“Lúc đó anh thấy lửa không lớn lắm nên chỉ nghĩ xông vào đưa người ra ngoài, chứ không nghĩ sẽ có tai nạn xảy ra.”
“Tư Mộ Hàn, giải thích chính là che đậy.” Nguyễn Tri Hạ biết có lẽ anh đang nói thật.
Nhưng thì sao chứ?
Trong lòng cô vẫn cảm thấy khó chịu.
Cô không muốn nghe những lời giải thích vớ vẩn của anh.
Giải thích thế nào cũng không thay đổi được sự thật là anh đã liều mạng xông vào cứu Đường Thanh Nhã, điều này khiến cô cảm thấy khó chịu.
"Hạ Hạ, em có thể tin anh không? Trong lòng anh chỉ có em. Sở dĩ anh đích thân xông vào cứu cô ấy, là bởi vì anh nợ cô ấy một ân tình, nhất định phải báo đáp."
Tư Mộ Hàn biết mình tự đi cứu người, điều đó thực sự khiến người ta phải suy nghĩ nhiều.
Nhưng Đường Thanh Nhã đã cho anh một ân tình, làm sao anh có thể bỏ mặc cô ta khi cô ta gặp nạn được chứ.
Đầu tiên là bồi thường, bây giờ lại là ân tình.
Vẫn chưa kết thúc được ư?
Nguyễn Tri Hạ đột nhiên cảm thấy bực bội.
Cô nhìn anh, trong lòng cảm thấy đặc biệt uất ức: "Tư Mộ Hàn, em rất muốn để bản thân không quan tâm, nhưng em thực sự không thể. Anh không phải là em, anh không biết rằng khi em nhìn thấy anh nằm trên giường giường bệnh, sắc mặt anh tái nhợt, giống như giây tiếp theo anh sẽ hoàn toàn rời xa em vậy, trong lòng em rất sợ hãi."
Nguyễn Tri Hạ vừa nói, nước mắt vừa rơi: "Chúng ta vất vả lắm mới đi được đến bây giờ, nếu như anh xảy ra chuyện, anh bảo em phải sống sao hả?"
"Tư Mộ Hàn, em là một người rất ích kỷ. Em chỉ muốn trong mắt, trong trái tim người đàn ông của em chỉ có một mình em thôi. Em không muốn anh đối xử tốt với những người phụ nữ khác, em không muốn thấy anh vì những người phụ nữ khác, mà khiến bản thân bị tổn thương nghiêm trọng như vậy."
"Em càng không muốn nghe người phụ nữ khác nói với em rằng anh quan tâm đến cô ta nhiều như thế nào!"
Khi nói tới đây, Nguyễn Tri Hạ hoàn toàn không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, nước mắt cô rơi xuống như diều đứt dây.
Tư Mộ Hàn không biết rằng hành động của mình sẽ mang lại nhiều ảnh hưởng tiêu cực đến cô như vậy.
Anh ôm chặt lấy cô, không ngừng nói xin lỗi: "Hạ Hạ, sẽ không như vậy nữa. Đây là lần cuối cùng."
Nguyễn Tri Hạ không thể nghe được nữa.
Cô chỉ biết rằng lòng mình rất đau và khó chịu.
Cô khóc đứt ruột đứt gan, tê tâm liệt phế, khóc một cách hoàn toàn không quan tâm đến gì nữa.