Mộc Quý Bạch biết rất rõ thân thủ của mình có mấy cân máy lạng.
Nhìn hai tên vệ sĩ sừng sững đứng trước mặt như hai ngọn núi, Mộc Quý Bạch chỉ cảm thấy mình còn chưa động thủ, hai tay đã đau nhức.
Cuối cùng, Mộc Quý Bạch cũng không đánh Tư Mộ Hàn. Mà Tư Mộ Hàn dường như cũng không có ý định tiếp tục dây dưa với anh ta, dẫn Nguyễn Tử Nhu, dưới sự hộ tống của hai tên bảo vệ, rời khỏi một cách vô cùng phách lối và rất có khí thế.
Mộc Quý Bạch cứ nhìn Tư Mộ Hàn rời đi như vậy, không hiểu sao trong lòng cảm thấy bứt rứt vô cùng.
Anh ta đến tìm người để tính sổ mà?
Sao cứ có cảm giác bị ra oai phủ đầu thế?
Nguyễn Tử Như nắm lấy cánh tay của Tư Mộ Hàn, quan tâm chăm sóc tỉ mỉ: "Mộ Hàn, anh không sao chứ?"
ka
Nguyễn Tử Nhu đau lòng chết đi được.
Khuôn mặt tuấn tú như vậy, bầm tím thế này ảnh hưởng đến vẻ đẹp biết bao nhiêu.
Nhưng may mà giá trị nhan sắc của Tư Mộ Hàn rất vững chắc.
Dù một bên mặt có sưng một chút nhưng vẫn rất xinh đẹp.
Tư Mộ Hàn ấn đầu lưỡi vào khoang trong của một bên mặt nơi bị đánh, nói với Nguyễn Tử Nhu: "Không sao đâu."
Mặc dù việc mua sắm rất quan trọng.
Nhưng dỗ dành Tư Mộ Hàn thật tốt, khiến anh cảm thấy mình là một người phụ nữ nhỏ bé dịu dàng và ân cần mới là chuyện chính.
Nguyễn Tử Nhu rất đau lòng nói: "Mộ Hàn, anh xem mặt của anh cũng sưng lên rồi, hay là chúng ta về trước đi?"
Tư Mộ Hàn dường như cũng không có tâm trạng, nghe Nguyễn Tử Nhu nói vậy, anh lập tức gật đầu: "Ừ."
Nguyễn Tử Nhu nhanh chóng đỡ Tư Mộ Hàn về hướng bãi đậu xe.
Mộc Quý Bạch trở về nhà họ Mộc.
Nguyễn Tri Hạ đã thức dậy, đang an vị trong phòng khách một cách sững sờ, TV đang bật, cô cũng không biết mình đang nghĩ gì.
Mộc Quý Bạch nhớ tới cảnh Tư Mộ Hàn đi cùng Nguyễn Tử Nhu vừa rồi, lại nhìn thấy bộ dạng hồn bay phách lạc của Nguyễn Tri Hạ, một cơn tức giận không thể giải thích được bùng lên trong lồng ngực anh ta.
Anh ta bước tới, tức giận nói với Nguyễn Tri Hạ: "Hạ Hạ, lập tức, lập tức, bỏ cái đồ cặn bã đó đi! Người đàn ông đứng núi này trông núi nọ như vậy có gì đáng để cháu lưu luyến hả!".
Nguyễn Tri Hạ nhìn Mộc Quý Bạch, đáy mắt không có cảm xúc gì dao động.
Chỉ nhìn như vậy, cô hỏi bằng giọng không mặn không nhạt: "Cậu út, cậu tìm anh ấy rồi sao?"
Kỳ thật tính khí của Mộc Quý Bạch rất tốt.
Nhưng lần này thực sự đã bị chọc tức.
"Hạ Hạ, nghe cậu út nói, người như Tư Mộ Hàn thực sự không đáng để cháu đối xử với cậu ta như vậy. Cháu có thể muốn ở bên cạnh cậu ta mà không để ý đến việc mẹ cậu ta làm, nhưng còn cậu ta thì sao! Cậu ta đang đi mua sắm với Nguyễn Tử Nhu đó!"
Ánh mắt Nguyễn Tri Hạ lóe lên.
Đi mua sắm sao?
Ha ha.
Kỳ lạ là cô đã không cảm thấy tức giận nhiều nữa.
Là do trái tim nguội lạnh, hay cô luôn tin rằng Tư Mộ Hàn sẽ không đối xử với cô như thế này?
Cô không biết.
Chỉ là trực giác mà thôi, Tư Mộ Hàn của cô làm sao có thể không yêu cô cho được.
Tư Mộ Hàn của cô làm sao có thể kết hôn với người khác chứ?
Mộc Quý Bạch nhìn Nguyễn Tri Hạ không khóc hay ầm ĩ gì, ngược lại càng cảm thấy đau lòng cho cô.
Anh ta nghĩ, Hạ Hạ nhất định là đã đau thấu tâm can.
"Mọi việc thế nào rồi?"
"Mọi thứ thuận lợi."
"Vậy là tốt rồi."
Quan Diêm nhìn Tư Mộ Hàn đang điêu khắc gì đó, ngập ngừng hỏi: "Cậu chủ, làm như vậy có được hay không, mợ chủ nhìn thấy nhất định sẽ rất đau lòng."
Tư Mộ Hàn rủ mắt xuống, không nhìn Quan Diêm: "So với việc tôi đã chết, tin tức tôi còn sống thì cô ấy có thể chấp nhận hơn."
Quan Diêm nhìn cậu chủ nhà mình, bất lực mím môi.
Lời cậu chủ nói không phải không đúng.
Mợ chủ chỉ cần nhìn thấy cậu chủ còn sống trên màn ảnh, nhiều nhất chỉ là đau lòng, dần dà sẽ quên đi cậu chủ.
Nhưng cậu chủ lại phải chịu oan uổng đến thế ư?
"Quan Diêm, mau chóng để anh ta quen thuộc cuộc sống hàng ngày của tôi càng sớm càng tốt. Nhà họ Tư không thể sống thiếu Tư Mộ Hàn."
Tư Mộ Hàn đưa tay thăm dò trên bàn cà phê, cuối cùng tìm thấy một con dao khắc.
Anh vừa cầm dao khắc điêu khắc gỗ trong tay, vừa nói với Quan Diêm: "Tương lai, nhà họ Tư phải nhờ cậu canh giữ giúp tôi rồi."
Quan Diêm nhìn ánh mắt trống rỗng của cậu chủ nhà mình, khóe mắt hơi đỏ lên.
Cậu ta nặng nề gật đầu nói: "Cậu chủ yên tâm đi, Quan Diêm nhất định sẽ bảo vệ nhà họ Tư cho cậu thật tốt."
Tư Mộ Hàn ẩn ý nói: "Quan Diêm, trong gia đình này, ngoài chị gái ra, cậu là người duy nhất mà tôi tin tưởng, đừng để tôi thất vọng."
Trong lòng Quan Diêm chua xót không giải thích được: "Vâng, Quan Diêm sẽ không làm cho cậu chủ thất vọng!"
"Đi đi, xử lý công việc ly hôn của tôi và cô ấy càng sớm càng tốt."
Tư Mộ Hàn xua tay, tiếp tục khắc đồ trong tay.
Quan Diêm đáp vâng rồi lui ra ngoài.
Lúc đi ra ngoài, từ khóe mắt của mình, cậu ta nhìn thấy thứ trong tay của người đàn ông, phát hiện đó đúng là một con rối.
Khuôn mặt mờ nhạt có thể nhìn thấy của con rồi đặc biệt giống như mợ chủ nhà cậu ta.