"Hạ Hạ..."
Tư Mộ Hàn nghe thấy lời này của cô, chỉ cảm thấy trong lòng mềm nhũn rối bời. Anh cúi xuống hôn lên tóc cô, dùng sức ôm thật chặt.
“Hạ Hạ, em chịu ấm ức rồi.”
Thật là ấm ức cho cô.
Đồng thời cũng cảm ơn sự thông cảm và bao dung của cô, có thể hiểu cho anh.
Bây giờ Tiểu Nhã tạm thời không thể chấp nhận sự thật anh đã kết hôn, có lẽ sẽ cố ý nhắm vào cô.
Nhưng anh quen biết Đường Thanh Nhã mười năm nay, anh vẫn biết được phẩm chất của cô ta.
Anh thà tin tưởng cô ta vẫn còn lương thiện chứ không muốn nghĩ cô ta quá xấu xa.
Dù sao cả đời cô ta cũng đã đủ đáng thương, anh thật sự không thể lại chém thêm một đao lên đó nữa.
“Anh biết là được, sau này phải đối xử với em tốt hơn một chút, nếu không em sẽ không thèm để ý đến anh.”
Nguyễn Tri Hạ cười ngọt ngào ghé vào trong vòng tay anh, giống như một chú mèo con lười biếng.
Ngón tay cô lại càng vô thức vẽ vòng tròn lên lồng ngực trơn bóng của người đàn ông.
Bất ngờ ngón tay bỗng bị người ta nắm lấy.
Ngay sau đó, giọng nói đè nén của Tư Mộ Hàn khàn khàn vang lên từ trên đỉnh đầu Nguyễn Tri Hạ.
“Hạ Hạ, em đang chơi với lửa đấy có biết không?”
Nguyễn Tri Hạ hậu tri hậu giác ngước mắt lên: “Cái gì cơ?”
Nhìn khuôn mặt tràn đầy sắc dục của Tư Mộ Hàn, ngay lập tức trái tim cô đập dồn dập như đánh trống.
“Sao thế?”
Cô lắp bắp mở miệng, hoàn toàn không ý thức được rốt cuộc mình đã làm gì.
Tư Mộ Hàn rũ mắt nhìn cô, trong đôi mắt sâu thẳm u ám toàn là dục vọng đang xâm chiếm.
Anh hơi cúi người, chóp mũi chạm lên mũi cô, giọng nói gợi cảm hơi khàn khàn.
“Đàn ông buổi sáng không trêu đùa được, em không biết à?”
Giọng anh rất nhẹ giống như mang theo một loại ma lực mê hoặc người ta, thổi bên tai Nguyễn Tri Hạ khiến cả người cô nhũn ra, tứ chi vô lực.
Hơn nữa khi anh nói chuyện, hơi thở của anh đều phả lên gương mặt cô thoang thoảng mùi vị thanh mát của hương bạc hà.
“Em... Sao mà em biết được chứ...”
Cảm giác hai người dựa vào nhau thật sự quá gần gũi, Nguyễn Tri Hạ không tự chủ hơi ngửa đầu ra.
Tư Mộ Hàn phát hiện ý đồ của cô, tức khắc duỗi tay đỡ lấy gáy cô, kéo cô quay trở lại.
Ngay lập tức khi hai chóp mũi chạm vào nhau, mắt đối mắt, gần kề như sắp hôn lên môi nhau.
Nguyễn Tri Hạ bị bắt phải ngắm nhìn khuôn mặt đẹp trai không tì vết của anh, trái tim cô không tự chủ đập rộn ràng loạn xạ.
Khuôn mặt lại càng đỏ bừng như phát sốt.
Cô lơ đãng ngước mắt nhìn đã bắt gặp ngay đôi mắt thâm thúy sâu như biển của anh, nó giống như đại dương mênh mông sâu thẳm đong đầy vẻ thâm tình cơ hồ muốn hút lấy cô vào trong đó.
Ánh mắt thâm tình như thể bên trong chỉ có một mình cô khiến cho Nguyễn Tri Hạ cảm thấy bản thân như đang bay phiêu diêu, linh hồn như bị anh hút ra ngoài.
Làm gì có người đàn ông nào lại hút hồn như thế cơ chứ.
Chỉ một ánh nhìn thôi đã khiến cô thần hồn điên đảo.
Không ổn rồi…
Cô như sắp ngất tới nơi…
Vì để phòng ngừa bản thân bị sắc đẹp của người đàn ông này bùa mê đến té xỉu, Nguyễn Tri Hạ đột nhiên giơ tay chống lên ngực anh.
Hơi đẩy người anh ra muốn kéo giãn khoảng cách tiếp xúc với anh.
Cơ thể cao lớn của anh lại như ngọn núi không hề lay chuyển, mặc cho Nguyễn Tri Hạ ra sức thế nào cũng vô ích.
Nguyễn Tri Hạ không khỏi ảo não, thầm nghĩ sao mà người anh lại rắn chắc thế chứ.
Bàn tay cô đẩy anh còn cảm thấy cứng đờ.
Tư Mộ Hàn không buông tay, cô cảm thấy hô hấp đã trở nên gấp gáp hơn vài phần.
Cô chỉ đành nói với anh: “Tư Mộ Hàn, anh mau thả em ra, em sắp không thở nổi rồi.”
“Ừ.”
Thấy Tư Mộ Hàn đồng ý nhanh chóng như vậy, sắc mặt Nguyễn Tri Hạ vui mừng. Nhưng đang chờ đợi anh thả cô ra, kết quả là…
Tư Mộ Hàn không những không thả.
Lại còn hôn trực tiếp lên môi cô.
Nguyễn Tri Hạ lập tức trợn tròn mắt, vẻ mặt đầy hoang mang.
Đã bảo ừ rồi cơ mà?
Sao lại còn hôn cô?
Có điều…
Cô đã không còn tâm tư đi suy nghĩ chuyện này nữa, bởi vì kĩ thuật hôn cao siêu của anh khiến cho cô thở hồng hộc.
Đầu óc trống rỗng, chỉ có thể ngây ngẩn để mặc anh xoay vần.
…
Lúc sau hai người vận động trên giường một lát rồi cả hai cùng dậy.
Khi hai người xuống lầu phát hiện trong phòng bếp có một bóng người đang bận tới bận lui.
Nguyễn Tri Hạ không chú ý tới bóng người đang bận bịu kia chính là Đường Thanh Nhã.
Chỉ thấy dáng người cô ta mảnh khảnh, còn mặc trang phục người giúp việc, cô còn tưởng rằng là giúp việc mới tới làm liền thuận miệng hỏi Tư Mộ Hàn một câu.
“Tư Mộ Hàn, chỗ này của anh tuyển giúp việc đến nấu cơm khi nào vậy?”
Vẫn nhớ lúc cô bị Tư Mộ Hàn giam cầm ở đây không hề có đầu bếp.
Đến giờ nấu cơm sẽ có một bác gái đến.
Vì vậy bỗng nhiên nhìn thấy trong phòng bếp có một người giúp việc mặc đồ hầu gái đang nấu ăn, Nguyễn Tri Hạ khó tránh khỏi cảm thấy kinh ngạc.
"Không có."
Rõ ràng Tư Mộ Hàn cũng không nhận ra Đường Thanh Nhã.
Anh cũng nghi vấn như đang suy nghĩ người giúp việc trong bếp kia là ai gọi đến.
Đường Thanh Nhã đang dở việc nghe thấy lời nói tùy ý của Nguyễn Tri Hạ và ngữ khí buồn bực của Tư Mộ Hàn, bàn tay cô ta đang bưng đĩa đồ ăn hơi siết chặt, đáy mắt xẹt qua một tia quái dị.
Nhưng ngay lập tức cô ta lại khôi phục bộ dáng yếu đuối vô hại.
Cô ta tươi cười rạng rỡ đi từ trong phòng bếp ra.
Nguyễn Tri Hạ nhìn Đường Thanh Nhã trong bộ đồ giúp việc, vẻ mặt lập tức trở nên xấu hổ: “…”
Thì ra không phải là giúp việc.
Có điều khi thấy Đường Thanh Nhã mặc đồ giúp việc lại trông giống như mặc đồ size lớn, rộng thùng thình, cánh tay đôi chân gầy guộc như chỉ có da bọc xương.
Cơ thể suy nhược như thể chỉ một cơn gió là sẽ thổi bay, trong lòng Nguyễn Tri Hạ tức khắc dâng lên một cảm giác phức tạp khó tả.
Bỏ qua trò hề mà hôm qua cô ta tự biên tự diễn đi thì thật sự Đường Thanh Nhã gầy guộc đến nỗi khiến người ta đau lòng.
Chỉ mới nhìn cặp chân như que tăm của cô ta thôi đã có thể tưởng tượng được ra mấy năm nay cô ta sống khổ sở thế nào.
Nể tình cô ta là vì Tư Mộ Hàn mới biến thành như vậy, cô cũng tạm thời quên đi hành động hôm qua của cô ta.
Nguyễn Tri Hạ nghĩ, chỉ cần cô ta đừng dây vào cô nữa thì cô cũng sẽ không cố ý tổn thương cô ta.
Nhìn Nguyễn Tri Hạ đứng sánh vai với Tư Mộ Hàn, Đường Thanh Nhã hơi ngẩn người.
Có một khoảnh khắc, vậy mà cô ta lại cảm thấy hai người này cực kì xứng đôi, có điều suy nghĩ này cũng chỉ tới trong chớp mắt rồi biến mất.
Đường Thanh Nhã mỉm cười với Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ: “Anh Mộ Hàn, Hạ Hạ, hai người dậy rồi đấy à.”
Sau đó cô ta lại cẩn thận nhìn Nguyễn Tri Hạ, giọng nói mang theo ý thăm dò, hỏi.
“À thì… Tôi nghe anh Mộ Hàn gọi cô như vậy, tôi cũng gọi thế, cô không ngại chứ?”
“Không sao.”
Nguyễn Tri Hạ mỉm cười, mặt ngoài nói không sao, nhưng thực tế lại để ý muốn chết.
Không phải để ý Đường Thanh Nhã giả vờ hiền thục với cô.
Mà là để ý cô ta vừa mở miệng đã gọi anh Mộ Hàn, như thể cô ta với Tư Mộ Hàn mới là người thân thiết nhất vậy.
Nhìn Đường Thanh Nhã quấn tạp dề, bộ dạng như thể là nữ chủ nhân ngôi nhà, hai mắt Nguyễn Tri Hạ không khỏi hơi nheo lại.
“Cô đây là?”
Nguyễn Tri Hạ ra vẻ không hiểu hỏi lại một câu.
Đường Thanh Nhã nhìn Nguyễn Tri Hạ thanh thuần đáng yêu như thế, nghĩ lại bộ dạng lúc này của bản thân, không khỏi nổi lên một sự ghen ghét và cảm giác tự ti.