Tại thời điểm được Mộc Quý Bạch ôm lấy, Nguyễn Tri Hạ còn tưởng là Tư Mộ Hàn, nhưng khi cô định mở miệng gọi Tư Mộ Hàn, lại bị giọng nói của Mộc Quý Bạch ép lại.
Cô sững sờ nhìn Mộc Quý Bạch, nhìn rồi lại nhìn, nước mắt cô càng tuôn ra như thác lũ, mãnh liệt như sóng lớn.
Không phải Tư Mộ Hàn.
Là cậu út.
Nguyễn Tri Hạ vô cùng thất vọng.
Đồng thời, càng chắc chắn rằng Tư Mộ Hàn đã quyết tâm ly hôn với cô.
Cô càng khóc nhiều hơn.
Ôm Mộc Quý Bạch, khóc đến nỗi trời đất mù mịt.
Mộc Quý Bạch đau lòng ôm cô, trong lòng không khỏi trách móc Tư Mộ Hàn, rốt cuộc anh đã nói gì với Hạ Hạ mà khiến cô khóc đến khó chịu như vậy?
Cuối cùng, Nguyễn Tri Hạ khóc mệt rồi, được Mộc Quý Bạch bế lên xe và đưa về nhà họ Mộc.
Về nhà họ Mộc.
Nguyễn Tri Hạ nằm trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà, cứ nằm như vậy.
Không nói lời nào, cũng không khóc nữa, chỉ là như người mất hồn.
Nhìn thấy cô như vậy, Mộc Quý Bạch mấp máy môi, muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại nhận ra rằng mình nói gì cũng không thích hợp.
Sở dĩ Tư Mộ Hàn muốn ly hôn với Hạ Hạ, có một nửa công lao là của anh ta.
Nếu không phải vì những gì anh ta đã nói với Tư Mộ Hàn, có lẽ Tư Mộ Hàn đã không lựa chọn buông tay.
Bây giờ mục tiêu của anh ta đã đạt được.
Nhưng nhìn Hạ Hạ thế này, anh ta cảm thấy bản thân mình thật tàn nhẫn.
Cưỡng ép chia rẽ cô và Tư Mộ Hàn.
Mộc Quý Bạch không nói gì cả, xoay người bước ra khỏi phòng.
Nguyễn Tri Hạ nằm trên giường, hốc mắt đỏ hoe.
Mũi cũng đỏ.
Cô không khóc nữa.
Chỉ là gương mặt ấy lại chứa đầy nỗi buồn man mác.
Khi nhớ lại sự vô tình của Tư Mộ Hàn đối với mình, trái tim cô như muốn vỡ ra, rất đau đớn.
Tại sao anh đột nhiên lại không cần cô nữa?
Nguyễn Tri Hạ thực sự không thể tin vào sự thật này.
Cô biết rõ hơn ai hết Tư Mộ Hàn yêu cô đến nhường nào, cô có thể cảm nhận được điều đó.
Cô không tin anh nói không cần là không cần.
Khi Quan Diêm bước vào, Tư Mộ Hàn châm điếu thuốc trên tay, đang rít từng hơi.
"Cậu chủ, điều tra được rồi."
"Năm đó, cái hôm mà bà chủ đụng vào mẹ của mợ chủ, bà chủ đã từng gặp Đinh Kha."
Hai ngón tay kẹp lấy điếu thuốc của Tư Mộ Hàn khựng lại một chút.
Anh ngước mắt lên nhìn về phía Quan Diêm, giọng nói lạnh lùng không thể giải thích được: "Cậu vừa nói cái gì?"
"Cậu nói hôm mẹ tôi đâm trúng người ta đã từng gặp Đinh Kha?"
Nghe những lời lạnh lùng đến đáng sợ của cậu chủ nhà mình, Quan Diêm suýt chút nữa sợ đến nhũn chân.
Cậu ta chỉ có thể căng da đầu mà nói: “Đúng vậy, ngày đó là Đinh Kha tìm bà chủ, cũng không biết bà ta đã nói gì với bà chủ.
Sau khi bà chủ uống một ly rượu mà bà ta đưa cho, trên đường trở về đã đâm trúng mẹ của mợ chủ."
“Theo lời khai của bà chủ tại cơ quan cảnh sát năm đó, bà chủ cho biết hôm đó chỉ uống một chút rượu, không nhiều lắm, chỉ một ngụm thôi.
Nhưng không hiểu sao lại điều tra ra là say rượu lái xe, hơn nữa năm đó bà chủ cũng không cố ý bỏ trốn."
"Mà là bà chủ phát hiện có người theo dõi mình, sợ liên lụy người vô tội nên lái xe bỏ đi. Sau khi rời đi, bà chủ lập tức gọi xe cấp cứu."
"Mặc dù bà chủ không cố ý đâm trúng người ta, nhưng đó là sự thật. Bởi vậy ông cụ mới chủ động tìm đến Nguyễn Thiện Dân, nói rằng chỉ cần ông ta sẵn sàng giải quyết riêng, sau khi con gái của ông ta lớn lên là có thể gả cho cậu."
"Con gái mà ông cụ nói hồi đó hẳn là ám chỉ mợ chủ."
"Có lẽ là muốn bồi thường cho mợ chủ, để cho mợ ấy lớn lên, gả cho cậu, sau đó để cậu bồi thường mợ ấy"
Cho nên, ngay từ đầu, ông cụ đã biết mợ chủ chính là con gái của người bị mẹ cậu chủ đâm trúng.
Vì vậy, khi biết được cô dâu đã bị thay đổi, ông cụ không những không phản đối mà còn giúp giấu nhẹm đi.
Quan Diêm không thể không thán phục tâm cơ của ông cụ.
Xem ra, cậu mợ đã có dính líu đến nhau từ hơn mười năm trước.
Chỉ là tình hình hiện tại...
Quan Diêm không khỏi thở dài.
Sau khi Tư Mộ Hàn nghe được những lời của Quan Diêm, trong lòng anh như có một tấm gương sáng, mọi thứ dường như đã rõ ràng.
Mẹ chỉ mới uống một ngụm rượu, nhưng bị điều tra ra là lái xe trong lúc say rượu. Hơn nữa năm đó, trước khi mẹ đâm trúng người ta, đã từng gặp Đinh Kha, còn uống đồ mà bà ta đưa.
Nói thức uống này không có gì đó, anh không tin!