Nguyễn Tri Hạ cũng không nghĩ gì nhiều, mà gật đầu đồng ý ngay.
Tư Mộ Hàn không có ở đây, nên cô ta nhờ cô rót dùm ly nước cũng chẳng có gì quá đáng.
Nguyễn Tri Hạ nhanh chóng rót cho Đường Thanh Nhã một ly nước.
Bởi vì nó vẫn còn rất nóng, nên trước khi đưa cho Đường Thanh Nhã, cô còn cố ý căn dặn một câu: "Nước vẫn còn rất nóng, cần phải để nó sang một bên trước đã."
"Không cần đâu, cô hãy đưa nó cho tôi đi, tôi đang rất khát."
Đường Thanh Nhã lắc đầu, như thể cô ta đang cực kỳ khát.
Nguyễn Tri Hạ thấy thế cũng không nói gì nữa, mà đưa thẳng ly nước sôi lưng chừng cho Đường Thanh Nhã.
Đường Thanh Nhã vươn tay nhận lấy.
Ngoài cửa vang lên mấy tiếng bước chân mạnh mẽ.
Trước ô cửa kính trên cánh cửa, có thể nhìn thấy thấp thoáng thân hình cao lớn của Tư Mộ Hàn.
Khóe mắt Đường Thanh Nhã nhìn thấy Tư Mộ Hàn đang đứng ngoài cửa, đôi mắt vô hồn chợt lóe lên tia u ám.
Lúc tầm mắt của cô ta quay về tay của Nguyễn Tri Hạ, trên vành ly, bàn tay đó xinh đẹp lạ thường, ánh mắt cô ta chợt thay đổi.
Lúc Tư Mộ Hàn mở cửa bước vào, cô ta liền vươn tay nhận lấy ly nước của Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ thấy cô ta đã cầm chắc rồi, nên rút tay về.
Nhưng lúc cô buông tay ra, Đường Thanh Nhã bỗng rút tay về.
Ly nước nhất thời mất đi nơi chống đỡ, giống như diều bị đứt dây, rơi thẳng xuống đùi của Đường Thanh Nhã bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Lúc ly nước rơi xuống, con ngươi của Nguyễn Tri Hạ bỗng co rút dữ dội.
Cô gần như chẳng kịp suy nghĩ.
Mà dứt khoát vươn tay tới, định nắm lấy chiếc ly đó.
Tay cô xẹt qua ly nước, cuối cùng vẫn không thể đỡ lấy chiếc ly, ngược lại còn bị nước bắn ra ngoài làm bỏng ngón tay.
Toàn bộ nước sôi nóng hổi đó đều đổ lên chân của Đường Thanh Nhã, khiến cô ta đau đến mức bật dậy khỏi giường ngay.
"Á... nóng quá!"
Hình như Đường Thanh Nhã thật sự rất đau, nước mắt trào ra ngay.
Đúng lúc Tư Mộ Hàn đang mở cửa bước vào, nghe thấy tiếng hét của Đường Thanh Nhã thì vội vàng chạy qua đó.
Nguyễn Tri Hạ mơ màng chứng kiến cảnh tượng đột ngột xảy ra này.
Cô còn chẳng kịp phản ứng lại rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra.
Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của Tư Mộ Hàn.
"Sao thế Tiểu Nhã?"
Tư Mộ Hàn nhìn Đường Thanh Nhã, ánh mắt hiện rõ tia lo lắng.
Nguyễn Tri Hạ thấy Tư Mộ Hàn lo lắng cho Đường Thanh Nhã như vậy thì trong lòng không khỏi nhói đau.
Cô vô thức giấu đi ngón tay bị bỏng của mình.
Sau đó, mặt không cảm xúc nhìn Tư Mộ Hàn và Đường Thanh Nhã, không nói một lời.
Đường Thanh Nhã vừa nhìn thấy Tư Mộ Hàn, nước mắt liền rơi tí tách.
"Anh Mộ Hàn, chân em đau quá, không biết có bị bỏng hay không?"
Dường như Đường Thanh Nhã chỉ thuận miệng đáp.
"Cái gì?"
Tư Mộ Hàn nhướng mày, vô thức nhìn xuống phần chân của Đường Thanh Nhã, chỉ thấy làn da lộ ra dưới váy đã bị bỏng một mảng lớn.
Thoạt nhìn rất nghiêm trọng.
Con ngươi của Tư Mộ Hàn nhất thời co rút lại, không nói hai lời, dứt khoát bế Đường Thanh Nhã lên sải bước ra khỏi phòng bệnh.
Lúc đi ngang qua người Nguyễn Tri Hạ, anh không hề bảo cô hãy đi theo anh giống như trước đó.
Mà anh chỉ nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, rồi bế Đường Thanh Nhã rời khỏi phòng bệnh.
Lúc Tư Mộ Hàn bế Đường Thanh Nhã đi ngang qua mình, Nguyễn Tri Hạ đã nhìn thấy Đường Thanh Nhã đang nở nụ cười khẩy đầy đắc ý với mình trong vòng tay của Tư Mộ Hàn.
Nhất thời.
Nguyễn Tri Hạ chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, toàn thân bao trùm sự lạnh lẽo. Cô cụp mắt nhìn đầu ngón tay bị bỏng rát của mình, rồi lại nhìn về phía phòng bệnh trống trơn, khóe miệng khẽ cong lên, nở nụ cười chế giễu.
Lúc nãy cô còn suy nghĩ, rốt cuộc Đường Thanh Nhã có cố ý hay không, nhưng bây giờ xem ra, chắc chắn cô ta đã cố ý.
Cô thật sự không ngờ tâm cơ của cô ta lại sâu như vậy.
Khiến cô trở tay không kịp.
Nguyễn Tri Hạ không khỏi cảm thấy lòng người hiểm ác, cô thật lòng bưng trà rót nước cho người ta, vậy mà người ta lại tính kế cô.
Đúng là lòng người khó đoán, coi như cô đã biết bạch liên hoa khiến người khác hận đến nghiến răng nghiến lợi trong miệng La An An là hạng người như thế nào rồi.
Thủ đoạn này thật cao minh.
Bây giờ chỉ cần nhớ lại ánh mắt của Tư Mộ Hàn trước khi rời đi, cô sẽ cảm thấy tim mình thắt lại.
Vẻ mặt đó của anh là sao?
Anh đang hoài nghi cô cố ý làm Đường Thanh Nhã bị bỏng ư?
Cơn bỏng rát ở đầu ngón tay đã kéo tâm tư của Nguyễn Tri Hạ quay về.
Cô đi vào phòng vệ sinh, vặn vòi nước, rửa sạch mấy ngón tay bị nước sôi bắn vào bằng nước lạnh.
Khi nước lạnh xối vào đầu ngón tay bỏng rát, đã mang tới cảm giác mát lạnh.
Khi cô ngước mắt lên nhìn tấm gương trong phòng vệ sinh, đôi mắt đen kịt sáng sủa của cô càng trở nên lạnh lẽo.
Hôm nay hành động của Đường Thanh Nhã đã chứng minh lòng bất an của cô.
Xem ra giữa cô và Tư Mộ Hàn đã bị Đường Thanh Nhã ngăn cách, e rằng khó mà quay về giống như lúc trước.
Nghĩ đến Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ lại không nhịn được nhớ lại ánh mắt của anh ban nãy, tim nhất thời nhói đau.
...
Tư Mộ Hàn bế Đường Thanh Nhã đi băng bó với vẻ mặt u ám.
Đến khi băng bó xong, sắc mặt anh vẫn luôn tràn ngập vẻ lạnh lẽo.
Đường Thanh Nhã dè dặt quan sát sắc mặt của Tư Mộ Hàn, thấy vẻ mặt của anh không được tốt cho lắm, trong lòng ngẫm nghĩ một lát.
Sau đó cô ta mới lên tiếng: "Anh Mộ Hàn, anh đừng giận nữa được không?"
"Vợ anh không cố ý đâu, cô ấy chỉ muốn đưa nước cho em uống thôi."
"Là do em không cẩn thận, không cầm chắc nên mới bị bỏng."
Đường Thanh Nhã giải thích cho Nguyễn Tri Hạ.
Sau khi nghe Đường Thanh Nhã nói thế, trong mắt Tư Mộ Hàn lóe lên tia u ám sâu xa khó mà phát giác.
Anh mím đôi môi mỏng gợi cảm, không nói gì.
Bác sĩ đứng bên cạnh nghe Đường Thanh Nhã nói thế thì vô thức nói một câu: "Cô ta đưa nước nóng như vậy cho bệnh nhân uống, rõ ràng cô ta đang cố ý."
Bác sĩ vừa dứt lời, hơi thở trên người Tư Mộ Hàn lập tức trở nên lạnh lẽo.
Anh lạnh lùng liếc nhìn bác sĩ, giọng nói lạnh lẽo đến đáng sợ: "Cô ngậm miệng lại cho tôi!"
Tư Mộ Hàn không biết tại sao Hạ Hạ lại cho Tiểu Nhã uống nước nóng như vậy.
Nhưng rõ ràng bác sĩ đang nói bóng gió, nói Nguyễn Tri Hạ cố ý làm vậy, khiến Tư Mộ Hàn không thích nghe.
Cho dù Nguyễn Tri Hạ cố ý làm vậy, Tư Mộ Hàn cũng sẽ cho rằng cô đang ghen tuông, nhỏ mọn, nên anh không cho phép người khác nói xấu về cô.
Tất nhiên, Tư Mộ Hàn tin rằng Nguyễn Tri Hạ không phải là hạng người như vậy, cho dù cô ghen tuông, chắc chắn sẽ không dùng cách tổn thương đến người khác.
Vì thế anh không cho phép bất kỳ ai nói xấu người phụ nữ của anh.
Đường Thanh Nhã thấy Tư Mộ Hàn bênh vực Nguyễn Tri Hạ như vậy thì ánh mắt lóe lên tia đố kỵ, bàn tay đang đặt dưới bàn từ từ siết chặt.
Sau đó, cô ta sực nhớ ra điều gì đó, nên vội vã buông tay ra.
Cô ta mỉm cười nhìn bác sĩ, hơi yếu ớt nói: "Bác sĩ, cô đã hiểu lầm cô ấy rồi, là do tôi quá khát, nóng lòng muốn uống, nên mới nhờ cô ấy mang đến cho tôi."
Dường như bác sĩ không ngờ Đường Thanh Nhã lại nói như vậy, cô ta nhất thời sửng sốt, cảm thấy hơi lúng túng, nên cúi đầu không nói gì nữa.
Hình như Tư Mộ Hàn rất tin tưởng lời nói của Đường Thanh Nhã.
Anh căn dặn: “Lần sau, cho dù em có khát đến đâu cũng không được làm như vậy. Mà phải đợi nước nguội rồi mới được uống."
Tư Mộ Hàn nhìn Đường Thanh Nhã, mặc dù giọng điệu hơi quở trách, nhưng hoàn toàn không nặng lời.
Đường Thanh Nhã ngoan ngoãn gật đầu với Tư Mộ Hàn, khúm núm đáp: "Em biết rồi anh Mộ Hàn."
Dứt lời, Đường Thanh Nhã liền cúi đầu xuống.
Lúc Đường Thanh Nhã cúi đầu, đáy mắt cô ta tràn ngập vẻ đố kỵ và không cam tâm.
Cô ta đã bị bỏng rồi.
Vậy mà anh Mộ Hàn chưa từng nghĩ rằng, liệu người phụ nữ kia có cố ý làm mình bị bỏng hay không.
Bác sĩ chỉ vừa mới nói người phụ nữ kia như thế, anh Mộ Hàn đã nổi giận ngay.
Anh tin tưởng người phụ nữ kia đến thế ư?
Anh Mộ Hàn, anh thật sự yêu người phụ nữ kia đến thế sao?
Tại sao?
Người phụ nữ kia có gì tốt?
Rõ ràng cô đâu có xinh đẹp đến mức xuất chúng.
...
Khi Tư Mộ Hàn đẩy Đường Thanh Nhã đã băng bó xong quay về phòng bệnh, Nguyễn Tri Hạ không còn ở đây nữa.
Thấy phòng bệnh trống trơn, Tư Mộ Hàn liền nhíu chặt mày.
Còn Đường Thanh Nhã thấy Nguyễn Tri Hạ không có ở đây, khỏi phải nói trong lòng vui mừng đến nhường nào.
Nhưng cô ta còn chưa kịp vui mừng xong, đã nghe thấy Tư Mộ Hàn nói:
"Tiểu Nhã, anh sẽ bảo Quan Diêm đến đón em về. Anh có việc nên đi trước."
Nguyễn Tri Hạ không có ở đây, Tư Mộ Hàn chợt nhớ ra rằng hình như lúc nãy cô đã hiểu lầm thông tin mà anh gửi cho cô.
Tim Tư Mộ Hàn không khỏi thắt lại, anh nghĩ, chắc chắn Hạ Hạ đã hiểu lầm anh nên mới giận dỗi anh.
"Anh Mộ Hàn, em..."
Đường Thanh Nhã còn chưa kịp nói xong, Tư Mộ Hàn đã xoay người, chẳng hề do dự rời đi.
"..."
Đường Thanh Nhã ngồi trên xe lăn, nhìn bóng lưng vội vã sải bước rời đi của Tư Mộ Hàn, hơi há miệng, những lời còn chưa nói ra cứ thế nghẹn trong cổ họng, không thể nào nói ra được.
Một lúc lâu sau.
Cô ta hoàn hồn lại, đôi mắt tràn ngập vẻ hung ác và không cam tâm.
Cô ta nắm chặt tay vịn của xe lăn, cắn chặt môi dưới đến mức không hề biết đau.
Môi dưới gần như muốn bật máu.
Anh Mộ Hàn, anh thay đổi rồi.
Anh đã từng nói, chỉ có Đường Thanh Nhã em mới có thể làm vợ của anh, tại sao anh lại không chịu giữ lời?
Đường Thanh Nhã thất vọng lẩm bẩm.
...
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Nguyễn Tri Hạ đi lang thang không mục đích trên vỉa hè bên ngoài bệnh viện.
Tâm trạng của cô đang rất tồi tệ.
Hình như từ khi rời khỏi nước M, luôn có một người bước ra ngăn cách cô và Tư Mộ Hàn.
Đầu tiên là Mặc Thâm như âm hồn không tan.
Bây giờ lại có thêm Đường Thanh Nhã.
Chẳng lẽ cô và Tư Mộ Hàn không thể sống một cuộc sống yên ổn?
Nguyễn Tri Hạ buồn bực đá vào hòn đá nhỏ dưới chân, đột nhiên có người vỗ vai cô từ phía sau.
Nguyễn Tri Hạ quay đầu lại, đập vào mắt là một gương mặt trẻ con dễ thương.
Là Vu Tiểu Manh.
"Á, Hạ Hạ, đúng là cô rồi!"
Vu Tiểu Manh ngạc nhiên nhìn Nguyễn Tri Hạ đã lâu không gặp, vẻ mặt hơi mừng rỡ.
Cô ấy chỉ cảm thấy bóng lưng này hơi giống, nên lúc vỗ vai, cô ấy còn lo lắng liệu mình có bị mắng hay không.
Ai dè là Nguyễn Tri Hạ thật.
Vu Tiểu Manh hơi kích động.
Lần trước, Nguyễn Tri Hạ bị dính vào scandal đó, cô ấy còn chưa kịp hỏi thăm một lời, nhưng cô ấy tin tưởng Nguyễn Tri Hạ. Sau đó cô ấy nghe tin cô đã từ chức rời khỏi công ty.
Cô ấy muốn đi tìm cô nhưng lại không có phương thức liên lạc của cô.