Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tư Mộ Hàn ôm chặt lấy cô, tựa đầu lên bả vai cô, say mê ngửi mùi hương trên người cô như chú cún con. 

"Hạ Hạ, có thể ôm em như này thật tốt." 

Anh khẽ cảm thán. 

Nguyễn Tri Hạ nhất thời không vùng vẫy nữa, mà ngoan ngoãn vùi vào ngực anh, nghe anh nói thế thì mũi cô hơi chua xót. 

"Hừ! Vậy sao lúc anh để em một mình trên hải đảo, lại không nghĩ đến mấy chuyện này?" 

Đừng nghĩ anh vừa mới khỏe lại thì cô sẽ không nổi giận. 

Cô thù rất dai đấy. 

Không ngờ anh lại nuốt lời, để cô ở lại hải đảo, một mình đối mặt với nỗi đáng sợ suýt đánh mất anh. 

"Ha Ha..." 

Tim Tư Mộ Hàn nhất thời nghẹn lại, không biết phải giải thích như thế nào cho bản thân. 

Trong hoàn cảnh đó, chỉ có một mình anh biết anh đau đớn, khó chịu đến nhường nào khi phải vứt bỏ, rời xa cô. 

Nhưng anh thật sự không muốn để cô đi cùng mình, ngộ nhỡ cô lại xảy ra chuyện, anh sẽ không có cách nào chấp nhận được. 

Nhưng... 

Cô vẫn đến đây. 

"Hạ Hạ, em hãy nói cho anh biết, em đến được đây bằng cách nào?" 

Cho đến bây giờ, anh vẫn chưa nhìn thấy Mộc Quý Bạch, nói cách khác, Mộc Quý Bạch hoàn toàn không ở đây. 

Vậy thì cô đến đây bằng cách nào? 

Lúc Nguyễn Tri Hạ đang định trả lời Tư Mộ Hàn, thì đột nhiên trong phòng vang lên một giọng nói cực kỳ kéo dài và ngứa đòn. 

"Tất nhiên là tôi dẫn cô ấy tới đây rồi." 

Một giọng nam tà mị ngông cuồng, rất phá hủy phong cảnh, vang lên bên tai hai người. 

Nguyễn Tri Hạ gần như nhìn về phía cửa phòng bệnh ngay tức khắc. 

Chỉ thấy Mặc Thâm mặc một chiếc áo sơ mi đen phẳng phiu, phối với một chiếc quần tây cùng màu, một bên ống quần hơi xắn lên. 

Bên cao bên thấp khiến người khác vừa nhìn đã muốn kéo ống quần xuống giúp anh ta. 

Mái tóc ngắn không được chải chuốt kỹ lưỡng, mà cứ để buông thả như vậy, có vài sợi tóc rơi xuống mí mắt bên trái, càng khiến anh ta trở nên tà mị. 

Đây chính là người đàn ông toát lên vẻ không đứng đắn. 

Nguyễn Tri Hạ thấy Mặc Thâm nở nụ cười hờ hững thì chỉ cảm thấy người này rất ngứa đòn. 

Tại sao đi đâu cũng gặp anh ta vậy? 

Lúc Mặc Thâm xuất hiện, hơi thở trên người Tư Mộ Hàn nhất thời giảm xuống đến mức đóng băng. 

Anh ôm Nguyễn Tri Hạ vào lòng, nhưng đôi mắt hẹp dài lại hiện lên tia lạnh lẽo nhìn Mặc Thâm đang đứng ở cửa, đôi môi mỏng khẽ mấp máy: "Sao anh lại ở đây?" 

Giọng nói lạnh lẽo như băng tuyết mùa đông, khiến người khác lạnh đến thấu tim. 

Mặc Thâm vuốt trán, năm ngón tay luồn vào mái tóc, nở nụ cười không đứng đắn, khóe mắt khẽ nhướng lên, tràn đầy khiêu khích. 

"Nực cười, đây là nhà của anh à? Anh có thể nằm ở đây thì tại sao tôi lại không thể đứng ở đây?" 

Rồi anh ta nhìn Nguyễn Tri Hạ đang ở trong vòng tay của Tư Mộ Hàn bằng ánh mắt tràn đầy thâm tình, như ánh nắng mùa hè làm tan chảy trái tim cô. 

"Huống hồ Hạ Hạ đang ở đây. Tôi muốn theo đuổi cô ấy, tất nhiên phải đi theo cô ấy hai tư trên hai tự rồi." 

Nguyễn Tri Hạ nghe Mặc Thâm nói thế thì chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK