Nguyễn Tử Nhu có lẽ cảm thấy đây là điều tuyệt vời nhất mà cô ta đã được nghe.
Thằng ngốc đó đã chết.
Sẽ không có ai cướp tài sản của cô ta nữa.
Thật tốt!
Nguyễn Tử Nhu hận không thể cười to ba tiếng, may mà ông trời có mắt, mọi thứ trong nhà họ Nguyễn nên thuộc về một mình Nguyễn Tử Nhu cô ta.
Khi Đinh Uyển Du nghe những lời này của Nguyễn Tử Nhu, bà ta nhất thời tức giận đến mức vỗ đầu cô ta, phẫn nộ quát:
"Nói bậy bạ gì đó! Ba con còn trẻ, con đang nguyền rủa ông ấy à!"
Đinh Uyển Du nhìn Nguyễn Tử Nhu với vẻ khó có thể tin, dường như bà ta không ngờ rằng trong khi chồng mình đang cấp cứu bên trong thì con gái bà ta lại chỉ nghĩ đến tài sản.
"Mẹ, tại sao mẹ lại đánh con? Ai nguyền rủa ba con chết chứ?"
Mặc dù trong lòng Nguyễn Tử Nhu thực sự nghĩ như vậy, nhưng cô ta sẽ không ngu ngốc đến mức nói ra điều đó.
Những lời nói đại nghịch bất đạo như vậy tốt hơn nên để trong lòng thôi, tuyệt đối không bao giờ được nói ra.
Đinh Uyển Du hung tợn trừng Nguyễn Tử Nhu: "Con nghiêm túc một chút cho mẹ, ba của con còn đang cấp cứu đó."
Nguyễn Tử Nhu lập tức đứng thẳng người và không cười nữa.
Sau hơn nửa giờ, Nguyễn Thiên Dân được bác sĩ đẩy ra ngoài.
Đinh Uyển Du nhìn người đàn ông có vẻ mặt tang thương đang nằm trên giường bệnh, trong lòng bà ta có những cảm xúc lẫn lộn không thể diễn tả được.
Nguyễn Tử Nhu thì lại không cảm thấy gì.
Chỉ vì e ngại thân phận nên cô ta luôn biểu hiện ra dáng vẻ rất lo lắng thôi.
Bác sĩ nói với hai mẹ con rằng Nguyễn Thiên Dân bị xuất huyết não do bị kích thích, dẫn đến tổn thương hệ thần kinh trung ương.
Trong tương lai, ông ta sẽ cần phải nằm trên giường tĩnh dưỡng, còn việc ông ta có thể bình phục hay không thì còn tùy thuộc vào vận mệnh tương lai của Nguyễn Thiên Dân.
Cả Đinh Uyển Du và Nguyễn Tử Nhu đều nhìn bác sĩ với vẻ khó có thể tin.
Dường như không ai có thể nghĩ rằng Nguyễn Thiên Dân, người luôn mạnh mẽ cường tráng lại bị tai biến liệt nửa người vì không chịu nổi đòn đả kích mất đi người con trai yêu quý của mình.
Đinh Uyển Du thậm chí còn cảm thấy trời đất như sụp đổ, hai mắt tối sầm lại và ngất đi.
Nguyễn Tử Nhu nhìn Nguyễn Thiên Dân nằm trên giường và mẹ nằm trong vòng tay mình, chỉ cảm thấy đau đầu.
Cô ta vội gọi y tá đến cấp cứu cho mẹ mình.
…
Trời đã về khuya, ngoài cửa sổ trời đã tối đen như mực, trên bầu trời cũng không có một ngôi sao nào.
Tư Mộ Hàn xử lý tốt xong tài liệu gấp, nhìn xuống đồng hồ, thấy đã là bảy giờ rưỡi tối.
Anh vô thức liếc về hướng phòng nghỉ.
Sửa sang lại tài liệu ổn thỏa, Tư Mộ Hàn đứng dậy.
Anh bước đến phòng nghỉ, đẩy cửa bước vào.
Trên chiếc giường lớn, dưới tấm chăn bông điều hòa không khí bằng lụa kẻ sọc đen trắng, một cái đầu bông xù lộ ra.
Khi cánh cửa hé ra một tia sáng, Nguyễn Tri Hạ ở trên giường mới có dấu hiệu tỉnh lại.
"Ưm…"
Cô lười biếng duỗi tay ra, rồi từ từ mở mắt.
Trong mắt hiện lên vẻ lười biếng.
Tư Mộ Hàn nhìn bộ dạng thoải mái dễ chịu của cô, bước tới, ngồi bên mép giường, vuốt ve mái tóc cô.
"Con heo nhỏ lười biếng."
Ngủ suốt một buổi chiều, đúng là ngủ giỏi thật.
Nguyễn Tri Hạ bối rối nhìn anh, vươn tay dụi dụi mắt: "Bây giờ là mấy giờ thế?"
"Đã hơn bảy giờ."
"Cái gì?!"
Nguyễn Tri Hạ tức khắc ngồi dậy khỏi giường.
"Trời ơi, sao lại muộn vậy, sao anh không đánh thức em?"
Nguyễn Tri Hạ tức giận trừng mắt nhìn Tư Mộ Hàn, như thể đang trách móc anh tại sao không đánh thức cô.
Tư Mộ Hàn vô tội nhún vai: "Anh có gọi em lúc năm giờ, nhưng em không tỉnh."
Lúc năm giờ, anh quả thật đã gọi cô.
Nhưng cô đã ngủ quá sâu, anh thấy gọi cô mấy lần nhưng không có phản ứng nên dứt khoát không gọi cô nữa.
Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Mộ Hàn với vẻ không tin: "Em đã ngủ say như vậy sao?"
Rồi như thể nghĩ đến điều gì đó, cô đột nhiên lẩm bẩm:
"Sao em phát hiện gần đây em ngủ nhiều thế nhỉ?"
Lần này cô đã ngủ ít nhất ba, bốn tiếng...
Tư Mộ Hàn chỉ nghe được nửa câu đầu, nửa sau anh không nghe được vì giọng quá nhỏ.
Nhưng cũng không quan trọng.
Tư Mộ Hàn cúi xuống ôm lấy cô.
"Đã muộn rồi, chúng ta về nhà ăn cơm thôi."
Tư Mộ Hàn nghiêng đầu nói với Nguyễn Tri Hạ.
Bất ngờ được bế lên, Nguyễn Tri Hạ vội vàng vươn tay ôm cổ anh để tránh cho bản thân bị ngã.
"Anh có thể thông báo cho em biết trước khi ôm em không? Em thực sự sợ sẽ bị anh ném đi đấy."
Nguyễn Tri Hạ bất đắc dĩ nhìn người đàn ông của mình, anh không thể nhắc nhở trước sao?
Lúc nào cũng tập kích bất ngờ, không sợ làm rớt cô hay sao ấy.
"Sẽ không đâu."
Sau khi Tư Mộ Hàn đáp lại một câu tích chữ như vàng, anh ôm cô và bước ra khỏi văn phòng.
Khi Tư Mộ Hàn bế Nguyễn Tri Hạ vào thang máy, Nguyễn Tri Hạ đã giãy giụa nhiều lần, muốn đứng xuống dưới.
Nhưng Tư Mộ Hàn không nghe, nhất quyết bế cô đi.
Khi Tư Mộ Hàn ôm cô bước ra khỏi thang máy chuyên dụng, Nguyễn Tri Hạ có thể cảm nhận rõ ràng ánh nhìn chăm chú từ quầy lễ tân.
Cái nhìn hâm mộ, cái nhìn ghen tị đó, chỉ thiếu nước tới chiếm lấy vị trí của cô.
Nguyễn Tri Hạ dựa vào ngực Tư Mộ Hàn, nói với vài phần cảm khái:
"Tư Mộ Hàn, anh đã thành công khiến em trở thành nhân vật nói chuyện phiếm trong công ty của anh rồi."
Tư Mộ Hàn rũ mắt liếc cô một cái: "Nếu ai dám nói lung tung, anh sẽ đuổi kẻ đó đi."
Nguyễn Tri Hạ ngay lập tức nghẹn họng, không biết phải trả lời ra sao.
Cuối cùng…
Cô được người đàn ông nâng trong tay đặt vào ghế phó lái, hơn nữa còn chu đáo thắt dây an toàn cho cô.
Trên đường đi, Nguyễn Tri Hạ mê man rồi lại ngủ thiếp đi.
Tư Mộ Hàn vô tình nhìn thoáng qua Nguyễn Tri Hạ đang nghiêng đầu ngủ rất say, vô thức nhíu mày.
Sao lại ngủ nữa?
Trong lòng Tư Mộ Hàn không hiểu sao có chút bất an.
Trở lại vịnh Kim Sa, chiếc xe từ từ dừng lại.
Tư Mộ Hàn xuống xe đi vòng qua ghế phụ, mở cửa xe, nhìn Nguyễn Tri Hạ đang ngủ say, vươn tay vỗ vỗ mặt cô: "Hạ Hạ, dậy đi, về nhà rồi."
Nguyễn Tri Hạ uể oải thức dậy sau giấc ngủ.
Cô nhàn nhã mở mắt, sau khi mê man nhìn Tư Mộ Hàn, cô chậm chạp đáp lại: "Hả, đến rồi sao?"
"Đến rồi."
Tư Mộ Hàn cúi xuống và bế cô lên.
Nguyễn Tri Hạ uể oải ngáp một cái, vòng tay qua cổ Tư Mộ Hàn.
Cô hoang mang tự hỏi: "Vừa rồi có phải em ngủ gật nữa không?"
Tư Mộ Hàn rũ mắt xuống liếc nhìn cô, trong mắt lóe lên một tia sáng tối kỳ lạ, anh gật đầu nói ừ.
Nguyễn Tri Hạ chán nản bĩu môi: "Haiz, em là lợn hay sao nhỉ?"
Tư Mộ Hàn mỉm cười, không nói gì.
Anh ôm cô bước vào biệt thự.
Bên trong biệt thự, Đường Thanh Nhã đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách thì thấy Tư Mộ Hàn bế Nguyễn Tri Hạ vào.
Đôi mắt cô ta rõ ràng thoáng qua vẻ run sợ, nhưng chẳng mấy chốc, cô ta đã có vẻ tập mãi thành thói quen.
Cô ta đứng dậy, ung dung lững thững đi về phía hai người.
"Anh Mộ Hàn, Hạ Hạ, sao các người về muộn vậy? Ăn cơm chưa?"
Không biết có phải lời nói của Tư Mộ Hàn lúc sáng có tác dụng gì không, Đường Thanh Nhã nói chuyện rất đúng với bổn phận của mình, không hề có chút gì quá đáng.