Bỗng cô ấy cảm thấy có một sự hâm mộ kì lạ.
Nhưng mà cô ấy cũng biết mình không thể nào dốc lòng vào tình cảm được nữa rồi.
Trái tim cô ấy đã chằng chịt vết thương.
Đã không còn yêu thương được bất kì ai nữa.
Củi mắt nhìn bụng mình, La An An không khỏi thở dài một hơi.
Nguyễn Tri Hạ liếc nhìn sang bên cạnh, nhìn thấy dáng vẻ cúi đầu của La An An, cô đặt tay
vai bạn mình.
"An An đừng suy nghĩ nữa, cứ dưỡng thân thể cho tốt đã.”
La An An ừ một tiếng.
Rất nhanh chóng đã trở về Đế Uyển.
Má Lầm nhìn thấy mợ chủ nhà mình dẫn bạn mới về nhà.
Bà ấy không khỏi cảm thấy vô cùng vui mừng.
Ngoài cô Phó ra, đây là lần đầu tiên mà Lâm gặp được bạn của Nguyễn Tri Hạ.
Bà ấy từng lo lắng liệu có phải mợ chủ nhà mình không có bạn bè gì không.
Hôm nay gặp được cô gái đáng yêu như La An An.
Nhất thời bà ấy vô cùng mừng rỡ.
Tiếp đón cực kỳ nhiệt tình.
“Mợ chủ, đây là bạn của cô à, trồng xinh gái quả.”
Má Lâm là một người không giữ được mồm miệng.
Bà ấy cảm thấy đẹp thì sẽ nói thẳng, không biết giấu giếm.
La An An nhìn người phụ nữ phúc hậu trước mặt, nhất thời trong lòng cảm thấy ấm áp.
Nguyễn Tri Hạ dắt La An An đi vào, vừa đi vừa nói.
“Má Lâm, cô ấy là An An, là bạn thân của tôi. Trong người cô ấy không khỏe, để cho cô ấy đi vào nằm đã.”
“Vâng vâng vâng”
Má Lâm đi theo vào trong.
Còn về Tư Mộ Hàn.
Cô đơn một mình đứng ở bên cạnh không ai để tâm tới.
Giống như bị người ta vứt bỏ.
Tư Mộ Hàn nhìn theo bóng dáng Nguyễn Tri Hạ dắt La An An đi vào trong nhà, hoàn toàn không nhớ một chút gì đến mình, khuôn mặt đẹp trai của anh dài thuồn thuột.
Khóe miệng lại càng mím chặt hơn.
Anh không thích Hạ Hạ rời khỏi tầm mắt của anh.
Quan Diêm đỗ xe xong, nhìn thấy cậu chủ nhà mình vẫn đứng một mình cô đơn ở cửa biệt thự.
Một sự lạnh lẽo không thể giải thích được bất chợt ập đến.
Cậu ta vươn tay xoa xoa bả vai, thẳng người đi về phía anh: "Cậu chủ, anh không đi vào à?"
Tư Mộ Hàn thu mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu ta.
Quan Diêm lập tức á khẩu.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Có phải cậu ta không nên nói chuyện không?
Cũng may là cậu chủ nhà mình cũng không nói gì, chỉ quay người bước vào.
Quan Diêm cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi liền đi vào trong theo.
La An An ở lại Đế Uyển.
Mà Phó Lương cũng bị Nguyễn Tri Hạ gọi tới.
Ba người đã từng ở cùng một phòng ký túc xá, thật giống như đang quay lại thời gian học ở trường.
La An An không ngờ rằng Phú Lương lại là huấn luyện viên võ thuật của Nguyễn Tri Hạ.
Lúc nhìn thấy Phó Lương.
Khỏi nói Là An An kinh ngạc đến mức nào.
Đúng là không ngờ, hai con người dám lừa cô ấy thì thôi đi.
Còn không nói cho cô ấy biết.
Hừ hừ hừ!
La An An tỏ ra rất tức giận.
Có điều tức giận thì tức giận.
Nhìn thấy Phó Lương hòa đồng như vậy, cô ấy vẫn thấy hơi giật mình.
Phải biết rằng trong mắt cô ấy, Phó Lương vẫn luôn là người không màng thế tục.
Hôm nay lại biết đường nói chuyện với Hạ Hạ.
Đúng thật là sống lâu mới thấy chuyện lạ.
Có điều tính cách Phó Lương vốn lạnh nhạt.
Tuy là ba người nói chuyện vui vẻ.
Nhưng phần lớn đều là La An An và Nguyễn Tri Hạ nói cười.
Còn Phó Lương chỉ đơn thuần lắng nghe, thỉnh thoảng ậm ừ mấy câu, cực kỳ kiệm lời.
Đến buổi tối.
Không nằm ngoài dự đoán.
Nguyễn Tri Hạ muốn ở lại ngủ chung với hai người.
Kết quả bị La An An và Phó Lương không hẹn mà cùng đuổi ra ngoài.
Đùa gì vậy chứ.