Ông ta sửng sốt, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, giả bộ nói: "Đương nhiên con là con gái của ba và mẹ con."
Sau đó, ông ta lại hỏi: "Hạ Hạ, có chuyện gì vậy? Sao đang yên đang lành con lại hỏi cái này?"
"Tôi thật sự là con gái ruột của ông ư?"
Nguyễn Tri Hạ không bỏ qua sự kinh ngạc trong mắt ông ta, cho dù ông ta nhanh chóng che giấu, cô vẫn nhìn thấy.
“Đương nhiên là phải” Nguyễn Thiện Dân đột nhiên nghiêm túc: “Hạ Hạ, ba biết trước đây là ba đối xử tệ với con, nhưng điều này không có nghĩa là con không phải là con gái của ba!”
Nguyễn Thiện Dân không biết ai nói nhảm trước mặt Nguyễn Tri Hạ, khiến cô nghĩ rằng cô không phải là con gái ông ta.
Việc cô không phải là con gái của ông ta, chẳng những không thể cho cô biết, mà cũng không thể cho người khác biết.
Ông ta không muốn nhắc đến bất cứ điều gì về năm đó.
>
L
"Vậy ông nói cho tôi biết, nếu tôi thực sự là con gái của ông, tại sao ông lại đối xử với tôi như thế này?"
Nguyễn Tri Hạ không thể hiểu được.
Ông ta nói một cách chắc chắn rằng cô là con gái ruột của ông ta, nhưng ông ta lại coi cô như một người xa lạ.
Đây thực sự là thái độ mà một người ba ruột nên có với con mình sao?
"Điều này."
Nguyễn Thiện Dân đột nhiên không nói nên lời.
Ông ta chỉ cảm thấy cô là một sự sỉ nhục đối với ông ta, vì vậy không muốn nhìn thấy cô chút nào.
Nhưng không ngờ bây giờ lại bị cô tra hỏi.
"Đủ rồi, tôi chỉ muốn biết sự thật mà khó như vậy sao?"
Nguyễn Tri Hạ thực sự thất vọng.
Cô không đòi hỏi ông ta bất cứ điều gì, cô chỉ muốn biết sự thật, khó như vậy sao?
“Sự thật cái gì chứ?” Nguyễn Thiện Dân đột nhiên cảnh giác: “Hạ Hạ, nói cho ba biết, có ai đang lừa dối con đúng không?”
Những chuyện năm đó, rõ ràng ông ta đã phong tỏa mọi chuyện, làm sao có người biết chuyện được?
Nguyễn Tri Hạ không trả lời câu hỏi của ông ta mà hỏi ngược lại: "Năm đó vào ngày kết hôn của ông và mẹ tôi đã xảy ra chuyện gì?"
Nguyễn Thiên Dân dường như bị chủ đề này kích thích, ông ta đột nhiên nổi giận, phủ nhận: "Không có chuyện gì!"
Sau đó ông ta nói: "Hạ Hạ, tại sao đang yên đang lành con lại hỏi chuyện này?"
Giọng ông ta có chút lạnh lùng, thậm chí có chút bất mãn.
Thái độ của Nguyễn Thiên Dân khiến Tư Mộ Hàn không hài lòng, anh lập tức lấy thẻ nhớ từ trong túi ra đưa cho Nguyễn Thiện Dân, lạnh lùng nói: "Ông Nguyễn, tôi nghĩ cần phải đưa cho ông xem cái này."
"Cái gì?"
Nguyễn Thiện Dân nhìn chiếc thẻ nhở nhỏ trong tay Tư Mộ Hàn, trực giác nói rằng ông ta không thể nhận nó.
"Tự mình xem không phải là biết sao?"
Tư Mộ Hàn đưa thẻ nhớ cho Quan Diêm, Quan Diêm ngay lập tức nhét thẻ nhớ vào tay Nguyễn Thiên Dân, không cho ông ta cự tuyệt.
"Ông Nguyễn, hôm nay Hạ Hạ và tôi tới đây, ngoài việc đưa cho công thứ này, chúng tôi cũng cần mượn vài sợi tóc của ông."
Tư Mộ Hàn nhìn Quan Diêm một cái, Quan Diêm lập tức hiểu ra, đưa tay kéo tóc của Nguyễn Thiên Dân.
Nguyễn Thiện Dân nhìn bàn tay đang duỗi ra của Quan Diêm, nhớ lại những lời của Tư Mộ Hàn, ông ta vô cùng hoảng hốt.