Mộc Quý Bạch nhìn cô ấy bằng đôi mắt lấp lánh, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói:
"Dương Tiêu, tôi đã ba mươi tuổi rồi."
“Hả?” Dương Tiêu nhướng mày khó hiểu nhìn Mộc Quý Bạch.
Anh ta đã ba mươi tuổi thì sao chứ?
"Cả tôi và cô đều không còn trẻ nữa, sở dĩ tôi đề nghị kết hôn với cô là đã suy xét một cách chu toàn.
Mặc kệ tối hôm đó, chúng ta đã uống quá chén, hay bị gì đi chăng nữa thì việc cô đã sinh ra con của tôi là sự thật. Là người đàn ông nhà họ Mộc, tôi không thể hổ thẹn với tổ tiên, đàn ông nhà họ Mộc không thể vô tình vô nghĩa."
"Mộc Quý Bạch tôi không phải là kẻ nhát cáy dám làm mà không dám chịu."
"Tôi đã chạm vào cô, nên tôi phải chịu trách nhiệm với cô."
"Huống hồ giữa tôi và cô còn có một đứa con, do đó tôi càng phải chịu trách nhiệm về cuộc đời của hai mẹ con."
"Còn những lời cô vừa nói, tôi cảm thấy tình cảm có thể bồi dưỡng, ai có thể nói trước chuyện tương lai cơ chứ?"
"..."
Dương Tiêu không còn lời nào để đáp trả.
Mộc Quý Bạch nhìn thấy vẻ mặt cạn lời của cô ấy thì không khỏi đau đầu.
"Thôi bỏ đi, tôi chỉ nói trước với cô như vậy thôi, còn cô có muốn hay không thì tùy cô. Nhưng tôi chỉ muốn nói, nếu cô muốn, tôi sẽ đối tốt với cô và Bánh Trôi Nhỏ, tôi sẽ học cách để trở thành một người chồng, một người ba đạt tiêu chuẩn."
Dương Tiêu: "..."
"Cô hãy cân nhắc kỹ lưỡng, hoặc cô có thể hỏi Bánh Trôi Nhỏ thử xem thằng bé có muốn chúng tôi sống cùng nhau không."
Mộc Quý Bạch cảm thấy nếu mình còn nói tiếp, thật sự sẽ bị chọc tức đến chết, nên dứt khoát để cho Dương Tiêu tự mình suy nghĩ, rồi rời đi trước.
Sau khi Mộc Quý Bạch rời đi, Dương Tiêu quay mặt về phía biển, từ từ thở hắt ra.
Cô ấy có nên đồng ý hay không?
Dù gì anh ta cũng là người đàn ông mà mình đã yêu năm năm qua, ít nhiều gì cũng hơi động lòng.
Nhưng trái tim của anh ta không đặt lên người cô ấy, cô ấy là người phụ nữ tham lam, cô ấy sợ sau khi mình kết hôn với anh ta sẽ được voi đòi tiên, muốn trái tim của anh ta, nếu đến lúc đó anh ta không thể trao cho cô ấy, chẳng phải cô ấy sẽ phát điên lên à?
Chuyện này không thể gấp gáp được.
Cô ấy phải suy nghĩ thật kỹ càng.
Dù gì cô ấy cũng không còn trẻ nữa, mà đã hai mươi tám tuổi rồi.
...
"Bánh Trôi Nhỏ."
Nguyễn Tri Hạ quay về phòng, nhưng lại phát hiện Bánh Trôi Nhỏ không có ở đây, cô gấp đến độ đứng tại chỗ xoay vòng vòng.
Tư Mộ Hàn bước vào, thấy Nguyễn Tri Hạ đang sốt sắng đi qua đi lại thì vươn tay vỗ vai cô.
"Hạ Hạ, em đừng hoảng loạn, không sao đâu."
Trong biệt thự có người giúp việc, bên ngoài cũng có người canh gác, nên Bánh Trôi Nhỏ sẽ không thể nào biến mất.
Anh đoán có lẽ cậu bé đã đi chơi ở đâu đó.
"Thằng nhóc nghịch ngợm này."
Nguyễn Tri Hạ bình tĩnh lại, dở khóc dở cười.
"Chúng ta đi xuống lầu xem thử đi. Anh đoán thằng bé đã đi tìm ba mẹ rồi."
Tư Mộ Hàn ôm bả vai cô đề nghị.
Nguyễn Tri Hạ gật đầu, bước ra khỏi phòng ngủ.
Cả hai đã gặp Mộc Quý Bạch đang bế Bánh Trôi Nhỏ ở cầu thang.
Hai ba con đang cười nói rất vui vẻ.
Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy Bánh Trôi Nhỏ đang ở trong ngực của Mộc Quý Bạch thì trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên cậu bé đã đi tìm ba của mình.
Nhắc đến mới nhớ, nhìn thấy hình ảnh cậu út bế Bánh Trôi Nhỏ, thật sự rất hài hòa.
Hóa ra cậu út cũng biết bồng con.
Nhìn dáng vẻ này có vẻ rất thân thiết.
Hơn nữa gương mặt của hai người gần như giống nhau như đúc, thật sự càng nhìn càng thấy giống.
Không hổ là ba con.
"Cậu út, Bánh Trôi Nhỏ."
Nguyễn Tri Hạ bước tới gọi.
"Hạ Hạ, cháu đang tìm Bánh Trôi Nhỏ à? Thằng bé đã đi ra ngoài tìm cậu." Mộc Quý Bạch nói.
Bánh Trôi Nhỏ đang ở trong ngực của Mộc Quý Bạch vừa nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ thì nhoẻn miệng cười híp mắt.
"Chị xinh đẹp, Bánh Trôi Nhỏ rất ngoan ngoãn nghe lời không trèo lên cửa sổ, em chỉ cảm thấy chán quá, nên đã đi ra ngoài tìm ba. Chị đừng lo, Bánh Trôi Nhỏ giỏi lắm đấy."
Vẻ ngoài mềm mại đáng yêu của Bánh Trôi Nhỏ thật sự đã chạm đến trái tim của Nguyễn Tri Hạ, khiến đáy lòng cô mềm nhũn, không kìm được muốn đến gần bế cậu bé.
“Được rồi, em ngon lắm, Bánh Trôi Nhỏ đã đói bụng chưa?” Nguyễn Tri Hạ vươn tay bế Bánh Trôi Nhỏ: “Chị dẫn em xuống lầu ăn chút gì nhé?”
"Vâng ạ."
Bánh Trôi Nhỏ là một tín đồ ăn uống thực thụ, vừa nghe thấy có đồ ăn, hai mắt đã sáng rỡ.
Cậu bé vươn bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm của mình ra, cả người nhào vào lòng của Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ luồn tay vào hai bên nách của Bánh Trôi Nhỏ, đón lấy cậu bé từ tay của Mộc Quý Bạch, vững vàng ôm vào lòng.
"Đi thôi, chị dẫn Bánh Trôi Nhỏ đi ăn món ngon nhé."
Dứt lời, Nguyễn Tri Hạ liền dẫn Bánh Trôi Nhỏ đi xuống lầu.
Hai người đàn ông bị bỏ lại phía sau, đứng ở đó, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, vô cùng lúng túng.
Cuối cùng vẫn là Mộc Quý Bạch lên tiếng trước: "Hạ Hạ rất thương em trai của con bé, mấy ngày nay, cậu hãy thông cảm cho con bé."
Tư Mộ Hàn gật đầu đáp: "Tất nhiên rồi."
"Tư Mộ Hàn, tôi đã giao Hạ Hạ cho cậu rồi, cậu nhất định phải chăm sóc tốt cho con bé, đừng bao giờ bắt nạt con bé, bằng không tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu."
Tư Mộ Hàn lạnh lùng lườm Mộc Quý Bạch, lần đầu tiên cảm thấy anh ta rất vừa mắt nên gật đầu.
"Chuyện này thì anh không cần phải nói, tất nhiên là tôi sẽ không bắt nạt cô ấy."
"Ừm."
Có lẽ Mộc Quý Bạch cũng không biết phải nói gì nữa, nên khẽ gật đầu.
Ngoài Nguyễn Tri Hạ ra, Tư Mộ Hàn chưa bao giờ nói nhiều, Mộc Quý Bạch không nói gì, tất nhiên anh cũng sẽ giữ im lặng.
Cả hai lúng túng một lúc rồi lần lượt đi xuống lầu.
Dưới lầu.
Nguyễn Tri Hạ dẫn Bánh Trôi Nhỏ ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, rồi người giúp việc bưng đủ loại trái cây tới.
Đôi mắt của Bánh Trôi Nhỏ phát sáng như ngọc trai, vươn bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm của mình, tùy ý cầm một quả cherry bỏ vào miệng.
"Ngon quá!"
Bánh Trôi Nhỏ hưng phấn vỗ tay cười híp mắt.
Nguyễn Tri Hạ ngồi bên cạnh quan sát, cảm thấy tình yêu của mẹ đã bị kích thích, ước gì cô cũng sinh ra một đứa bé đáng yêu như Bánh Trôi Nhỏ.
Nhìn thấy Bánh Trôi Nhỏ ăn quá hấp tấp, Nguyễn Tri Hạ vội vàng ngăn cản cậu bé: "Bánh Trôi Nhỏ ăn từ từ thôi, tất cả đều là của em, không ai giành ăn với em đâu."
Bánh Trôi Nhỏ một tay cầm cherry, một tay cầm dâu tây, thật sự rất tham lam.
Mộc Quý Bạch và Tư Mộ Hàn lần lượt ngồi xuống ghế sofa đơn, nhìn Nguyễn Tri Hạ và Bánh Trôi Nhỏ, một người thì dịu dàng như nước, còn người kia thì giống như người cha hiền từ, ai cũng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ và con trai của mình.
Khi Dương Tiêu đi xuống, Bánh Trôi Nhỏ đang thân mật đút cherry cho Nguyễn Tri Hạ ăn, có lẽ là vì Bánh Trôi Nhỏ quá nghịch ngợm, ăn đến mức miệng đỏ chót, giống như miệng máu.
Cô ấy không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, đi tới nói: "Bánh Trôi Nhỏ, con nhìn tướng ăn của con xem, dính hết ra miệng rồi kìa."
Nguyễn Tri Hạ vừa nhìn thấy Dương Tiêu đã thân mật gọi: "Mợ út."
Dương Tiêu nhất thời ngượng ngùng trước xưng hô mợ út của Nguyễn Tri Hạ.
Cô ấy vội vàng xua tay nói: "Cô đừng gọi tôi như vậy, tôi chẳng có quan hệ gì với cậu út của cô."
"Sao lại chẳng có quan hệ gì chứ? Chị Tiêu đã sinh con cho cậu út, chẳng phải là mợ út của tôi à?"
Nguyễn Tri Hạ không cho là thế, mà chỉ cho rằng cô ấy đang xấu hổ, nên đặt Bánh Trôi Nhỏ xuống sofa, để cậu bé tự ngồi, rồi đứng dậy kéo Dương Tiêu ngồi xuống bên cạnh mình.
Dương Tiêu nhất thời nghẹn họng trước lời nói logic của Nguyễn Tri Hạ, không biết phải trả lời thế nào, nên dứt khoát thuận theo Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ thấy Dương Tiêu không nói gì thì cảm thấy hai người có hy vọng, không nhịn được muốn làm bà mối, nên thuận miệng hỏi:
"Cậu út, cậu định chừng nào đãi tiệc cưới với mợ út đây?"
Mộc Quý Bạch chẳng hề nghĩ ngợi đáp: "Sắp rồi, chỉ còn đợi mợ út của cháu gật đầu nữa thôi."