Nguyễn Tri Hạ cảm thấy có chút xấu hổ.
So với tình yêu Tư Mộ Hàn dành cho cô, thì tình yêu cô dành cho Tư Mộ Hàn căn bản không đáng nhắc tới…
Đặc biệt là lúc này, anh nhìn cô bằng ánh mắt tổn thương, lại càng khiến cô cảm thấy bản thân như một lưỡi dao đang tàn nhẫn đâm khoét trái tim anh.
Cô chỉ lo nghĩ cho cảm giác bất an và sự ghen tuông của mình, cô chưa bao giờ nghĩ tới, Tư Mộ Hàn anh sẽ cảm thấy thế nào.
Chuyện của mẹ như vậy, giờ chuyện này cũng như vậy.
Cô dường như vẫn luôn ích kỷ.
Nguyễn Tri Hạ không thể đưa ra bất kỳ lời giải thích mang tính thuyết phục nào, muốn nói rồi lại thôi, khuôn mặt lại càng tái nhợt bất lực.
Tư Mộ Hàn nghe xong, trái tim anh lại càng thêm đau đớn.
Anh nhìn cô, đôi mắt thâm thúy u buồn, mở miệng nói: “Hạ Hạ, có phải anh thật sự không đáng để em tin tưởng đến mức như vậy không?”
Hốc mắt của Nguyễn Tri Hạ, dần dần đẫm lệ.
Cô hoảng loạn lắc đầu, bất lực biện minh: “Không… Em…”
Nguyễn Tri Hạ không biết rốt cuộc bản thân cô nên làm thế nào mới tốt.
Cô liên tục xin lỗi.
“Thực lòng xin lỗi anh, Tư Mộ Hàn.”
“Em cũng không biết rốt cuộc bản thân đang bất an cái gì nữa, nhưng em thật sự để ý đến Đường Thanh Nhã, cô ấy đã từng là bạn ở bên cạnh anh hơn mười năm. Em sợ anh sẽ không đành lòng từ bỏ cô ấy, em sợ sẽ có một ngày, nếu phải chọn giữa em và cô ấy, anh sẽ chọn cô ấy.”
“Rõ ràng em đã từng nói tin tưởng anh, nhưng dường như em không làm được.”
“Thực lòng xin lỗi anh, Tư Mộ Hàn, dường như em đã trở nên rất hẹp hòi, là con người không thấu tình đạt lý, thậm chí còn gây rối vô cớ.”
Nguyễn Tri Hạ nói nói, nước mắt tí tách rơi.
Nhìn cô gái nhỏ khóc lóc đau lòng, Tư Mộ Hàn thở dài, anh tiến lên ôm Nguyễn Tri Hạ vào lồng ngực, mở miệng nói:
“Hạ Hạ, là anh không tốt, anh đã không cho em đủ cảm giác an toàn.”
Là anh không tốt.
Là anh đã không cho cô đủ cảm giác an toàn.
Là anh đã khiến cô cảm nhận được sự uy hiếp, cho nên cô mới bất an như vậy.
Nguyễn Tri Hạ gắt gao nắm chặt ống tay áo Tư Mộ Hàn, khóc đến rối tinh rối mù.
“Thực sự xin lỗi anh, Tư Mộ Hàn.”
Nguyễn Tri Hạ chỉ biết nói xin lỗi và xin lỗi.
Tư Mộ Hàn nào có làm gì sai, là bản thân cô chưa đủ tin tưởng anh, vậy mà anh còn nói lời xin lỗi với cô.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy bản thân cô thật sự, thật sự không biết đủ.
Quả thực cô đã bị mỡ heo che lấp trái tim, nên mới có thể không tin tưởng Tư Mộ Hàn như vậy.
“Đừng khóc.”
Mặc dù Nguyễn Tri Hạ không có khóc thành tiếng, nhưng cơ thể cô lại đang run rẩy không ngừng, khiến Tư Mộ hàn đau lòng không thôi.
Anh trấn an cô, nhưng lại khiến cô khóc càng to hơn.
“Được rồi, em đừng khóc nữa được không?”
Điều anh sợ nhất chính là nhìn thấy cô khóc.
Có điều, dường như người khiến cô khóc nhiều nhất lại luôn là anh.
Tư Mộ Hàn cảm thấy đau đầu vô cùng, nghĩ phải làm thế nào mới có thể khiến Nguyễn Tri Hạ ngừng khóc.
Nguyễn Tri Hạ sụt sịt một chút, không khóc tiếp nữa.
Có điều, hai hàng lệ rơi trên má khiến cô trông có vẻ nhu nhược đáng thương, cực kỳ giống một cô con dâu nhỏ chịu ấm ức, khiến người ta phải hết lòng thương yêu.
Tư Mộ Hàn nhìn khuôn mặt vừa khóc xong của cô, duỗi tay nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt vẫn còn vương trên má chưa khô.
Sau đó bất đắc dĩ thở dài một hơi, anh hỏi cô: “Em nói đi, rốt cuộc em muốn anh làm thế nào, em mới cảm thấy an tâm?”
Anh thật sự sợ cô rồi.
Cái này không được, cái kia cũng không xong, vậy thì thà để cô tự ra quyết định luôn.
Nguyễn Tri Hạ ngẩn người, cô nhìn Tư Mộ Hàn, nhất thời không thể hiểu nổi lời anh vừa nói có ý gì.
Tư Mộ Hàn nhìn khuôn mặt ngây thơ mờ mịt của cô, giống như nghe không hiểu ý anh, anh có chút bất lực giải thích.
“Anh đang hỏi ý em, chuyện của Đường Thanh Nhã, em muốn anh xử lý thế nào thì em mới có thể thấy an tâm?”
Nguyễn Tri Hạ chớp chớp mắt, có hơi khiếp sợ, như thể là không nghĩ tới Tư Mộ Hàn sẽ dò hỏi ý kiến cô như vậy.
Trái tim cô không kìm được mà run rẩy.
Ý của anh là, nếu cô kiên trì muốn anh đuổi Đường Thanh Nhã đi, hơn nữa còn không được gặp cô ta, anh cũng đồng ý?
Nguyễn Tri Hạ không nhin được lắc lắc đầu, cô thật sự đã bị cơn tức làm cho hồ đồ rồi.
Nên mới giống như một đứa trẻ không biết nói lý như vậy, nên mới làm loạn ầm ĩ với Tư Mộ Hàn như thế.
Cô và Tư Mộ Hàn gây nhau, chẳng phải là điều Đường Thanh Nhã muốn nhất sao?
Không…
Cô tuyệt đối không thể để Đường Thanh Nhã dắt mũi mãi như thế này được.
Nếu cô thật sự yêu cầu Tư Mộ Hàn đưa Đường Thanh Nhã đi xa, vậy sẽ chỉ khiến Tư Mộ Hàn càng xa cách cô hơn.
Bởi vì trong lòng Tư Mộ Hàn, anh sẽ lại thấy bản thân mắc nợ Đường Thanh Nhã nhiều hơn.
Sau này, nếu cô và Tư Mộ Hàn có mẫu thuẫn gì đó, chuyện này sẽ chính là mồi lửa, cô không thể tự mình gieo trồng mầm mống tai họa ngầm như vậy được.
Nếu Tư Mộ Hàn đã thất vọng buồn lòng, hổ thẹn với Đường Thanh Nhã như vậy, thì cô cần gì phải gây trở ngại không cho Tư Mộ Hàn bù đắp cho Đường Thanh Nhã.
Nguyễn Tri Hạ nheo nheo mắt, trong lòng cô đã có kế hoạch.
Cô ngước mắt nhìn về phía Tư Mộ Hàn, đôi mắt đen láy ướt đẫm như chú nai con vô tội, cứ vậy mà nhìn anh.
“Tư Mộ Hàn, cả hai chúng ta cùng bù đắp cho cô ấy đi.”
Con ngươi của Tư Mộ Hàn vui mừng run lên, anh duỗi tay nắm lấy đầu vai Nguyễn Tri Hạ theo bản năng, giọng điệu như khó nén nổi sự kích động: “Hạ Hạ, em vừa mới nói cái gì cơ?”
Nhìn Tư Mộ Hàn kích động như vậy, Nguyễn Tri Hạ biết mình đã làm đúng rồi.
Cô duỗi tay, nắm chặt lấy đôi tay Tư Mộ Hàn, trịnh trọng nói lại lần thứ hai:
“Nếu anh thấy hổ thẹn với cô ấy như vậy, em không muốn anh vì em mà làm ra chuyện hối hận cả đời, cho nên, chúng ta hãy cùng nhau bù đắp cho cô ấy.”
“Em sẽ cố gắng hết sức để chấp nhận cô ấy, thiệt tình đối đãi với cô ấy thật tốt, sẽ không để anh phải khó xử.”
“Cho nên, Tư Mộ Hàn, anh không cần phải đưa cô ấy đi đâu hết, cứ để cô ấy tạm thời sống cùng chúng ta cũng được.”
Người đàn ông của cô cảm thấy áy náy và mắc nợ Đường Thanh Nhã, vậy thì hãy để cô cùng anh bù đắp cho cô ta!
Chẳng phải Đường Thanh Nhã đang cố gắng châm ngòi ly gián mối quan hệ giữa cô và Tư Mộ Hàn sao?
Không sao cả, cứ việc đến đây đi.
Với sự chân thành của Tư Mộ Hàn, cô chẳng sợ gì cả, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Giờ khắc này, Nguyễn Tri Hạ dường như đã làm thông hai mạch Nhâm – Đốc, toàn thân chỗ nào cũng toát lên sự tin tưởng, thần thái sáng lạng.
Lời này của Nguyễn Tri Hạ, đã thật sự khiến Tư Mộ Hàn cảm động.
Ánh mắt anh nhìn cô hiện lên ánh sáng dịu dàng, anh dùng sức ôm chặt cô trong lồng ngực, cảm thấy vô cùng vui sướng.
“Hạ Hạ, em thật sự khiến anh rất tự hào.”
Người phụ nữ của anh thật biết khiến anh tự hào, hãnh diện.
Được người đàn ông của mình khen, ai không vui mừng cho được?
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ cảm thấy vô cùng ngọt ngào, và cô cũng tự thề với mình, sẽ không bao giờ vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà giận dỗi Tư Mộ Hàn nữa.
Bọn họ đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, vất vả lắm mới được ở bên nhau thế nào, phải quý trọng lẫn nhau.
“Có điều, em chắc chắn muốn để cô ấy ở cùng chúng ta sao?”
Về điểm này, Tư Mộ Hàn vẫn không tán đồng.
Nguyễn Tri Hạ cọ cọ vào ngực Tư Mộ Hàn, vùi đầu vào lồng ngực anh sâu thêm vài phần.
“Ừm. Chẳng phải hiện tại cơ thể cô ấy không được tốt sao, cứ để cô ấy ở cùng một chỗ với chúng ta, có thể tiện chăm sóc lẫn nhau mà phải không?”
Tư Mộ Hàn gật gật đầu: “Điều này cũng đúng. Nhưng mà không phải em không muốn thấy cô ấy sao?”
Để Tiểu Nhã ở chung một chỗ với bọn họ, thực ra cũng không tồi.
Chỉ là anh vẫn lo lắng sợ cô sẽ không tránh khỏi việc không thoải mái trong lòng.
“Đúng là em không thích cô ấy. Nhưng vì anh, em sẽ cố gắng thích cô ấy, nói thế nào thì cô ấy cũng giống như một nửa người thân của anh mà.”
Cùng sống với nhau hơn mười năm, vậy chẳng phải là nửa người thân rồi sao.
Cô không thể chỉ vì ghen tuông mà khiến người đàn ông của mình trở nên vô tình vô nghĩa, biến thành một tên đểu cáng vô lương tâm được.