Nguyễn Tri Hạ nghe thấy Đường Thanh Nhã nói mấy câu cái gì mà từ bi hỉ xả, chỉ cảm thấy nhức hết cả tai.
Vốn dĩ cô muốn cố gắng sống chung hòa hợp với cô ta.
Tiếc là cô ta quá biết diễn trò, thật sự khiến người ta buồn nôn.
Nguyễn Tri Hạ lập tức không muốn diễn trò chị em tình nghĩa với cô ta nữa.
Cô trầm giọng nói thẳng:
“Tôi nói cô Đường này, cô không bị dở hơi đấy chứ.”
“Tôi đánh người là tự do của tôi, cần cô lo à.”
Đủ lắm rồi.
Bộ dạng ta đây thánh mẫu, mình là lớn nhất, tưởng rằng mình là Đường Tăng thật chắc!
Đường Thanh Nhã lập tức nhạt nhòa nước mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ, giống như cô gây khó dễ cho cô ta vậy.
“Hạ Hạ, tôi biết là tôi nhiều chuyện nhưng tôi cũng là vì nghĩ cho anh Mộ Hàn. Nếu như cô không muốn nghe thì tôi không nói là được.”
Vừa dứt lời, nước mắt Đường Thanh Nhã tức khắc rơi như mưa.
Nguyễn Tri Hạ: “...”
Cô sắp không nhịn được nữa rồi.
Cô có thể tẩn cô ta một trận không?
Cô ta tưởng cô ta là cậu bé bọt biển à, khóc khóc khóc chỉ biết mỗi khóc lóc.
Cô ta khóc cho ai xem chứ.
“Sao thế?”
Đúng lúc Nguyễn Tri Hạ cảm thấy Đường Thanh Nhã khóc lóc rất khó hiểu thì đằng sau cô bỗng nhiên truyền tới giọng nói âm trầm cực điểm của Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn đứng đằng sau Nguyễn Tri Hạ nhìn Đường Thanh Nhã đang lau nước mắt, lại nhìn Đại Nha và Tiểu Nha đứng bên cạnh nhau.
Sau đó mới cúi mắt nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ đằng trước.
Anh duỗi tay xoa đỉnh đầu Nguyễn Tri Hạ, hỏi cô với vẻ yêu chiều:
“Sao lâu thế, không phải đã nói để người đi gọi về rồi hay sao?”
Đường Thanh Nhã chạy ra ngoài không bao lâu, sau khi anh hôn cô gái của anh một lúc lâu, cô liền nói muốn ra ngoài tìm Đường Thanh Nhã tránh để cô ta chạy ra ngoài đến lúc đó anh lại áy náy.
Vốn dĩ anh cũng muốn đi cùng nhưng mà cô ghen không cho anh đi.
Anh bất đắc dĩ liền chiều theo cô.
Nhưng mà thấy cô ra ngoài lâu như vậy mà chưa quay về, anh lo có phải đã xảy ra chuyện gì đó hay không bèn đi ra ngoài tìm cô.
Kết quả liền nhìn thấy cô nói cái gì đó với Tiểu Nhã sau đó Tiểu Nhã liền bật khóc.
Tuy rằng vẻ mặt Tiểu Nhã trông có vẻ cực kì ấm ức, bộ dạng như thể bị gây khó dễ.
Nhưng Tư Mộ Hàn vẫn vô cùng tin tưởng cô gái của anh sẽ không cố ý bắt nạt cô ta.
“À, có việc đang dở dang.”
Nguyễn Tri Hạ giơ tay hất bàn tay đang xoa đầu cô của Tư Mộ Hàn, sắc mặt lạnh nhạt dường như không quá vui vẻ.
Tư Mộ Hàn cảm nhận được cảm xúc nhỏ của cô, lập tức chỉnh lại sắc mặt mình. Anh giơ tay nắm lấy đầu vai cô, xoay cả người cô quay lại nhìn mình.
“Sao thế em?”
Đang yên đang lành sao lại tức giận rồi?
Tư Mộ Hàn cũng cực kỳ khó xử.
Cô gái nhỏ này gần đây cảm xúc thay đổi nhiều quá.
Nguyễn Tri Hạ chu môi há miệng đang định nói.
Nhưng chưa đợi cô lên tiếng thì bên tai đã vang lên giọng nói yếu ớt của Đường Thanh Nhã.
“Anh Mộ Hàn, là thế này, vừa rồi Đại Nha có nói mấy lời khó nghe làm Hạ Hạ bực mình. Cô ấy liền tát Đại Nha một cái, lại bẻ một ngón tay của Đại Nha.”
“Anh Mộ Hàn, anh mau khuyên nhủ Hạ Hạ đừng giận nữa, đỡ cho cô ấy tức mình hại thân thể.”
Bộ dạng Đường Thanh Nhã hoàn toàn là suy nghĩ cho Nguyễn Tri Hạ, đồng thời lại gián tiếp cáo trạng chuyện Nguyễn Tri Hạ đánh người.
Tư Mộ Hàn nghe Đường Thanh Nhã nói xong những lời này, lập tức nổi giận.
Anh lập tức cúi mắt nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ, sắc mặt sa sầm dọa người: “Hạ Hạ, vừa nãy em đánh người ta à?”
Đường Thanh Nhã nghe thấy giọng điệu tức giận rõ ràng của Tư Mộ Hàn, trong lòng không khỏi mừng thầm.
Anh Mộ Hàn ghét nhất là phụ nữ không hiểu lý lẽ, anh nhất định sẽ cảm thấy loại đàn bà thô tục như Nguyễn Tri Hạ không xứng làm người phụ nữ của anh.
Nguyễn Tri Hạ nhìn sắc mặt sa sầm của Tư Mộ Hàn như vậy, anh còn lớn tiếng với cô, biết chắc là anh đang trách cô tự mình ra tay đánh người.
Cô lập tức giống như một cô nhóc làm chuyện sai lầm, cúi đầu nói: “Tư Mộ Hàn, em không phải cố ý tự mình ra tay đánh người đâu. Em chỉ là…”
Không đợi Nguyễn Tri Hạ nói xong, Tư Mộ Hàn liền bực mình bẹo khuôn mặt nhỏ của cô.
“Nguyễn Tri Hạ, anh đã nói với em mấy lần rồi, không phải đã nói với em rồi sao, không được tổn thương bản thân em. Sao em cứ không nghe lời thế?”
Tuy rằng Tư Mộ Hàn rất lớn tiếng, rất tức giận với cô nhưng lực tay lại rất có chừng mực, không dám bấu đau Nguyễn Tri Hạ một chút nào.
Đường Thanh Nhã nghe thấy vậy nhất thời khó mà tin nổi, trợn trừng mắt, bàn tay không khỏi run rẩy.
Anh Mộ Hàn vừa mới tức giận như vậy, sắc mặt sa sầm như thế không phải là vì tức giận Nguyễn Tri Hạ đã đánh người?
Mà là vì tức cô tự đánh người làm đau chính mình ư?
Đường Thanh Nhã chỉ cảm thấy trong lồng ngực có một sự đau đớn khó mà nhịn được đang nhanh chóng lan tràn ra.
Nguyễn Tri Hạ ấm ức bĩu môi, oán giận nói:
“Nhưng mà người ta không nhịn được ý, cô ta nói anh với em ly hôn rồi, em còn ở bên cạnh anh đúng là không biết xấu hổ, là em bám lấy anh.”
Nguyễn Tri Hạ kể lại, đồng thời đôi mắt liếc nhìn về phía Đại Nha đang đứng một bên, đôi mắt ám chỉ không quá rõ ràng.
Tư Mộ Hàn lập tức sa sầm, một tay anh ôm lấy eo Nguyễn Tri Hạ, ánh mắt âm hiểm lạnh lùng nhìn chằm chằm Đại Nha.
Ánh mắt sắc bén như lưỡi dao dường như muốn nhìn xuyên thấu Đại Nha vậy.
“Đại Nha, ai cho cô lá gan dám nói Hạ Hạ như thế hả!”
Cô ta dám nói Hạ Hạ không biết xấu hổ?
Bám lấy anh?
Đúng là loại không biết sống chết.
Người phụ nữ của anh khi nào đến lượt một kẻ hầu khua môi múa mép.
Tư Mộ Hàn nhất thời phẫn nộ trực tiếp giơ chân đá Đại Nha.
Đại Nha bị đá ngã trên mặt đất, ngực đau nhức vô cùng.
Cô ta khó có thể tin nổi nhìn Tư Mộ Hàn đang ôm lấy Nguyễn Tri Hạ, khuôn mặt lạnh lẽo, trừng mắt nhìn mình.
Cậu chủ vừa mới đá cô ta?
Vì Nguyễn Tri Hạ sao?
Đại Nha chỉ cảm thấy trái tim mình giống như bị người ta giẫm nát, đau đến nỗi khiến cô ta máu tươi đầm đìa.
Nguyễn Tri Hạ không ngờ rằng Tư Mộ Hàn sẽ đá Đại Nha, cô cũng hơi kinh sợ.
Cô lập tức ngoái sang nhìn về phía người đàn ông đang ôm eo cô, chỉ cảm thấy lúc anh che chở cho mình rất ngầu, đẹp trai đến ngơ ngẩn.
Đường Thanh Nhã nhìn một màn này chỉ cảm thấy cay cay khóe mắt.
Vốn dĩ trái tim đang vô cùng đau nhức, lúc này lại càng quặn thắt hơn.
Cô ta chưa bao giờ thấy anh Mộ Hàn như vậy, bộ dạng tàn ác giống như Tu La dưới địa ngục.
Khiến cho người ta nảy sinh sự sợ hãi từ đáy lòng.
Cảnh tượng anh che chở cho Nguyễn Tri Hạ khiến cho cô ta vô cùng hâm mộ, đồng thời cũng cực kỳ đố kỵ.
Anh đã để ý tới cô ta như vậy bao giờ đâu?
Cũng chưa bảo vệ cô ta giống như thế.
Vốn dĩ cô ta tưởng rằng anh trời sinh tính tình lãnh đạm, không hiểu lãng mạn, không biết săn sóc.
Nhưng sự thật không phải như thế.
Không phải là anh không biết mà anh không chịu.
Anh không yêu cô ta vì vậy anh không chịu đối xử dịu dàng với cô ta, không chịu quan tâm cô ta.
Cô ta không cam tâm.
Cô ta rất uất hận.
Trong mắt Đường Thanh Nhã nháy mắt dâng lên ánh nhìn hận thù.
Đại Nha ngã ngồi trên mặt đất nhìn đôi mắt lạnh băng âm u vô tình của Tư Mộ Hàn, cả người giống như bị người ta vứt vào trong hồ băng, lạnh lẽo từ trong xương cốt khiến cô ta run bần bật.
Cô ta lập tức sợ hãi bò qua đó, duỗi tay giữ chặt ống quần Tư Mộ Hàn.
“Cậu chủ, Đại Nha biết sai rồi!”