Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong video, Nguyễn Tử Hành đang nằm trên mặt đất, người bê bết máu, mắt nhắm nghiền, không rõ sống chết.

Ngay sau đó, trên màn hình hiện ra một chiếc máy cưa, màn hình đột nhiên tối sầm lại, có tiếng xẹt xẹt xẹt vang lên, như tiếng đang cưa xương, nghe rất đáng sợ.

Màn hình đột nhiên sáng lên, đó là một cái nồi lớn...

Trong nồi có thứ nước như máu, trong đó có một miếng thịt màu trắng.

Có một cái gì đó nổi lên, hình như là bàn tay của một người...

Đoạn video này chỉ ngắn ngủi hơn mười giây.

Nhưng nó đủ để khiến Nguyễn Tri Hạ hét lên và sụp đổ.

“Aaa…”

Nguyễn Tri Hạ không tin, đập điện thoại xuống thảm.

Cô ôm đầu không tin, không thể tin được rằng người trong đoạn video ngã trên vũng máu kia, cuối cùng bị người ta cưa chết lại chính là em trai cô, Nguyễn Tử Hành.

Cô gục xuống, há hốc miệng, hai tay che đầu, khàn khàn hét lên đầy bất lực.

Cô vẫn chưa hét xong đã không thể chịu được sự đả kích này mà ngả thẳng xuống đất, ngất xỉu.

Tư Mộ Hàn nghe thấy tiếng kêu của Nguyễn Tri Hạ, vội đẩy cửa bước vào, đúng lúc thấy Nguyễn Tri Hạ đang nhìn điện thoại di động dưới chân, hét lên rồi ngã xuống.

Đồng tử của Tư Mộ Hàn co lại, vội chạy tới, ôm lấy Nguyễn Tri Hạ sắp ngã xuống đất vào lòng.

Anh ngồi xổm trên thảm, nhìn xuống Nguyễn Tri Hạ đang nằm trong lòng mình nhưng không hề phản ứng gì, trong giọng nói đầy hoảng sợ.

“Hạ Hạ, em sao vậy, đừng làm anh sợ?”

Nguyễn Tri Hạ không trả lời, cô đã hoàn toàn bất tỉnh.

Tư Mộ Hàn đau khổ và hoảng hốt, vội vàng bế cô vào phòng tắm, lấy khăn tắm quấn chặt cô rồi chạy thẳng đến bệnh viện.

...

Trên đường đến bệnh viện.

Mặc dù Nguyễn Tri Hạ đã hôn mê, nhưng nước mắt vẫn không ngừng trào ra trên khóe mắt.

Tư Mộ Hàn nhìn thấy, cực kỳ đau lòng.

...

Bệnh viện An Khang.

Nguyễn Tri Hạ đang nằm trên một chiếc giường bệnh đơn, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô vẫn tái nhợt.

Tống Thanh Lam và Tư Mộ Hàn đều đứng trước giường, nhìn cô đang hôn mê, một người với vẻ mặt nghiêm trọng và người còn lại với vẻ mặt lo lắng.

Tống Thanh Lam nhìn Tư Mộ Hàn với sắc mặt không tốt lắm, vừa mở miệng là mắng té tát.

“Tôi nói này lão tam, sao anh không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết vậy? Anh nhìn xem vợ anh đã bị hành hạ đến mức nào rồi hả? Anh có biết như vậy là bạo hành gia đình không?”

Tư Mộ Hàn nhìn Tống Thanh Lam với vẻ mặt ảm đạm, không ngờ lại không phản bác cô ấy, ngược lại chỉ hỏi: “Cô ấy thế nào rồi?”

Tống Thanh Lam mắng chán rồi, không muốn mắng nữa, cô ấy giang hai tay ra: “Chỉ bị kích thích quá thôi, không có gì đáng ngại, chẳng qua…”

“Chẳng qua cái gì…”

Tống Thanh Lam ngoắc tay với Tư Mộ Hàn, ra hiệu cho anh cúi xuống.

Tư Mộ Hàn nhìn cô với vẻ mặt u ám, miễn cưỡng, nhưng vẫn nghe theo, cúi người xuống.

Tống Thanh Lam nói với vẻ trang nghiêm:

“Tư lão tam à, tôi có một tin tức xấu muốn nói cho anh biết, vợ của anh, có thể không sống được bao lâu nữa.”

Tư Mộ Hàn nghe vậy, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, nắm lấy cổ tay Tống Thanh Lam, giọng nói lạnh đến đáng sợ.

“Cô vừa nói cái gì, nói lại lần nữa xem!”

“Đau đau đau…” Tống Thanh Lam đau đớn kêu lên, cô ấy trợn mắt nhìn Tư Mộ Hàn: “Anh buông tay tôi ra trước đã.”

Tư Mộ Hàn buông tay ra, Tống Thanh Lam vội cầm chỗ cổ tay vừa bị bóp chặt, cô ấy run rẩy.

Tên bạo chúa này, tay cô ấy suýt chút nữa đã bị bóp nát.

Anh tưởng rằng cô ấy muốn nói những lời như vậy à?

Ai bảo vợ của anh mắc phải căn bệnh hiểm nghèo này chứ?

Tư Mộ Hàn bình tĩnh lại, đôi mắt thâm thúy nheo lại nguy hiểm, u ám đến cực điểm hỏi.

“Vừa rồi cô nói vậy là có ý gì?”

Anh biết Tống Thanh Lam là người như thế nào, cô ấy sẽ không vô duyên vô cớ chọc tức anh bằng những chuyện như vậy.

Cho nên…

Tống Thanh Lam đặt tay xuống và nghiêm nghị nói:

“Tư lão tam, lần trước khi anh đưa vợ đến đây khám, tôi phát hiện trong máu của cô ấy có những hạt không rõ. Tôi đã sai người đem một bản về cho em gái tôi nghiên cứu, kết quả cô ấy đã bị nhiễm một trong những loại virus rất lạ.”

“Virus gì?” Tư Mộ Hàn cau mày hỏi.

“Loại virus này có nguồn gốc từ Myanmar, do các nhóm tội phạm chuyên để đối phó với những kẻ phản bội nghiên cứu ra.” Tống Thanh Lam nói.

“Thời gian đầu, những người bị nhiễm loại virus này sẽ buồn ngủ, nóng nảy, mất kiểm soát hành vi, cuối cùng là mất trí nhớ, sau đó già dần rồi chết.”

Tống Thanh Lam nghi ngờ nhìn Tư Mộ Hàn.

“Tư lão tam, sao vợ anh lại nhiễm phải loại virus này được chứ?”

Tư Mộ Hàn nghe Tống Thanh Lam nói, trái tim chợt chùng xuống, anh quay lại nhìn Nguyễn Tri Hạ đang nằm trên giường, đôi mắt đen tràn ngập sự nguy hiểm.

“Có cách nào chữa khỏi loại virus này không?”

Tống Thanh Lam lắc đầu: “Có lẽ là không.”

Đôi mắt của Tư Mộ Hàn lập tức tối sầm lại.

Anh siết chặt tay, giọng nói hơi run rẩy, khó phát hiện ra được.

“Hiện tại cô ấy đang ở giai đoạn nào?”

Tống Thanh Lam nhìn cổ tay Nguyễn Tri Hạ, đường máu trên đó nhạt nhòa, nhưng vừa liếc mắt vẫn có thể nhìn thấy.

Cô ấy thở dài và nói với vẻ đau đầu:

“Có ba giai đoạn từ khi phát bệnh cho đến khi chết. Đánh giá từ đường máu đỏ trên cổ tay của cô ấy, hiện đang ở giai đoạn đầu.”

Mặc dù hiện tại Tư Mộ Hàn rất tức giận, rất kích động nhưng bây giờ anh phải cố gắng bình tĩnh lại.

Anh bình tĩnh ung dung hỏi Tống Thanh Lam: “Thường thì sau khi trúng độc, bao lâu sẽ phát bệnh?”

Anh cần phải biết Hạ Hạ bị người ta hạ loại độc này từ khi nào.

“Khoảng một hai tháng rồi.”

Tư Mộ Hàn hơi nheo mắt lại, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.

Một hai tháng?

Điều đó có nghĩa là, Hạ Hạ đã bị nhiễm virus sau khi cô ở cùng với anh.

Nhưng làm thế nào mà Hạ Hạ lại mắc phải loại virus này, và ai là người đã hạ độc cô?

“Không phải em gái cô là dược sĩ thiên tài sao? Cô ấy có thể chế ra thuốc giải không?”

Tống Thanh Lam lắc đầu.

“Loại virus này quá nguy hiểm, trực tiếp dồn người ta vào chỗ chết. Không dễ để nghiên cứu ra một loại thuốc giải độc, trừ khi có thể tìm ra người đã nghiên cứu loại virus này, có lẽ trong tay của kẻ đó có loại thuốc chữa cho căn bệnh này.”

Tống Thanh Lam nói, vừa thương cảm nhìn Nguyễn Tri Hạ đang hôn mê trên giường.

Cô ấy vẫn luôn thích người vợ này của Tư Mộ Hàn, dù sao người phụ nữ có thể khiến cho Tư Mộ Hàn nhớ thương, có lẽ trên đời này chỉ có một.

Nếu Nguyễn Tri Hạ không còn trên đời này nữa, cô ấy không biết Tư Mộ Hàn sẽ trở thành người như thế nào.

Tống Thanh Lam và Tư Mộ Hàn đã quen biết nhau hơn mười năm, cô ấy không muốn anh sống như một kẻ không có trái tim như trước nữa.

“Đừng nói với Hạ Hạ là cô ấy đã bị mắc phải căn bệnh này.”

Ánh mắt Tư Mộ Hàn tối sầm lại, anh phất tay: “Cô ra ngoài trước đi, tôi muốn ở bên cạnh cô ấy.”

Tống Thanh Lam nhìn ánh mắt Tư Mộ Hàn tối sầm giống như ngọn đèn dầu sắp tắt, trong tim hơi đau buốt, vì anh, cũng vì Nguyễn Tri Hạ.

Cô ấy khẽ thở dài rồi bước ra ngoài.

Sau khi Tống Thanh Lam rời đi.

Tư Mộ Hàn ngồi trước giường của Nguyễn Tri Hạ, nhìn cô đang nằm trên giường, không hề biết gì về thế giới bên ngoài mà hốc mắt anh đỏ hoe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK