Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước mắt tối đen như mực, đưa tay không thấy được năm ngón. 

Tư Mộ Hàn nhíu mày, xung quanh không có tiếng động nào, nhưng vừa rồi hình như anh đã nghe thấy tiếng của Hạ Hạ. 

Tư Mộ Hàn không khỏi tiến về phía trước vài bước: “Hạ Hạ? Là em sao?" 

Mà lúc này, Nguyễn Tri Hạ bị Mặc Thâm che miệng, bị giam cầm trong lồng ngực anh ta. 

Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Mộ Hàn đứng cách mình không xa, mà cô thì không thể đáp lại anh. 

Nhìn đôi mắt trống rỗng vô thần của người đàn ông, anh không nhìn thấy cô. 

Nước mắt Nguyễn Tri Hạ cứ thế từng giọt rơi xuống. 

Cô ra sức vùng vẫy, miệng không ngừng hô: “Tư Mộ Hàn, là em! Em ở đây!" 

Tư Mộ Hàn lại bước lên trước vài bước thăm dò, hoàn toàn không cảm giác được gì, ngay lúc anh tiếp tục bước về phía trước thì ở mặt sau đài phun nước, người phụ nữ anh yêu thương, đang thâm tình gọi anh. 

"Nguyễn Tri Hạ, thấy không, đây là người đàn ông cô yêu, anh ta giống một tên vô dụng, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bị tôi ôm vào trong ngực mà không làm được gì!" 

Nguyễn Tri Hạ bị Mặc Thâm giam vào trong ngực, không thể đi đến tìm Tư Mộ Hàn, cô dùng hết sức, cố thò đầu mình ra ngoài. 

Cứ đứng cách đó không xa nhìn Tư Mộ Hàn, nhìn anh rõ ràng nhìn về phía mình, ánh mắt nhìn mình, nhưng trong mắt lại không mảy may dao động. 

Cảm xúc trong cô bỗng như tan vỡ. 

Tay cô xiết chặt mu bàn tay Mặc Thâm, nước mắt cứ từng giọt lăn xuống. 

Trong miệng không ngừng gào thét. 

[Tư Mộ Hàn, em ở đây!] 

[Tư Mộ Hàn, em ở ngay đây này!] 

Mặc Thâm nghe Nguyễn Tri Hạ phát ra những tiếng mơ hồ không rõ, không khó nghe ra cô đang thâm tình đau đớn gọi tên Tư Mộ hàn, anh ta lại nhìn Tư Mộ Hàn ngay bên kia đài phun nước, cặp mắt kia trống rỗng không hề gợn sóng nhìn anh ta và Nguyễn Tri Hạ. 

Khóe miệng anh ta hơi nhếch lên, ý cười càng lúc càng sâu, anh ta cúi người ghé vào bên tai Nguyễn Tri Hạ nói: “Cô thấy không, cô ở ngay trước mắt anh ta, nhưng anh ta lại không nhìn thấy cô." 

"Một tên vô dụng như vậy, có gì đáng để cô lưu luyến đâu?" 

Mặc kệ Mặc Thâm nói gì, Nguyễn Tri Hạ đều không có phản ứng. 

Đôi mắt của cô, tất cả đã bị bóng dáng Tư Mộ Hàn lấp đầy. 

Tư Mộ Hàn... 

Miệng cô bị che kín mít, nhưng cô vẫn không ngừng gào thét. 

Hy vọng Tư Mộ Hàn có thể nghe được tiếng kêu to của cô. 

Đầu bên kia. 

Trái tim Tư Mộ Hàn bỗng nhiên co rút đau đớn. 

Anh cảm giác như có một nỗi bị thương đang trào dâng trong lòng. 

Dường như anh nghe thấy Hạ Hạ đang gào to tên của anh. 

Âm thanh kia, cực kì tuyệt vọng, cực kì thê lương. 

Anh ngơ ngẩn đứng tại chỗ, cứ đứng như thế, bàn tay xoa nơi trái tim, cảm nhận nơi đó truyền đến từng trận đau buốt. 

Cặp mắt trống rỗng vô thần vẫn không có tiêu cự nhìn phía trước, đáy mắt như ẩn chứa bị thương vô hạn. 

Anh khẽ thì thầm: “Hạ Hạ, là em đang muốn truyền đạt cho anh tin tức gì sao?" 

Giọng điệu Tư Mộ Hàn cực kỳ bất lực. 

Anh không biết mình có thể kiên trì tìm kiếm Hạ Hạ đến ngày nào. 

Anh sợ mình còn chưa tìm thấy Hạ Hạ thì đã rơi vào hôn mê mất rồi. 

Nghĩ tới đây, anh không khỏi xoay người, đi về phía trước. 

Giống như cảm thấy mình không cần lãng phí thời gian ở nơi này, mà nên dùng hết thời gian mình có để đi tìm Hạ Hạ của anh. 

Nguyễn Tri Hạ vùng vẫy không có kết quả, cô trơ mắt nhìn Tư Mộ Hàn ở ngay trước mắt, nhưng lại chỉ có thể bị Mặc Thâm giam cầm trong ngực, ánh mắt mơ hồ nhìn người đàn ông có yêu càng lúc càng xa. 

Cô cực kỳ sợ, cô há mồm, cắn lấy bàn tay đang bịt miệng cô của Mặc Thâm. 

Mặc Thâm bị đau, thình lình buông lỏng tay ra. 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK